Người Vốn Phong Lưu

Chương 361: Người Vốn Phong Lưu



Chỉ chốc lát, đoàn xe đi tới Tây Sơn.

Tây Sơn đạo quan ở giữa sườn núi, xuyên qua rừng cây nhỏ có thể nhìn thấy mái cong của đạo quan. Cho dù mới chỉ đầu mùa xuân, nơi này đã tràn ngập sắc xanh, tiếng đàn tiếng ca không dứt.

Trần Dung bước xuống xe ngựa, dưới sự hộ tống của nhóm hoàng gia hộ vệ chậm rãi đi về phía đạo quan.

Sơn đạo uốn lượn, trên đường rải đá có cỏ mọc khắp nơi. Chuyển qua một triền núi, mười mấy đệ tử quý tộc có cuộc sống an nhàn nhất tề nhìn về phía Trần Dung.

Nhìn Trần Dung mặc đạo bào rộng thùng thình lại dấu không nổi vẻ phong lưu diễm sắc, một thiếu niên trên mặt phủ phấn tú lệ cười nói: “Hay cho một tiểu mỹ nhân Hoằng Vận Tử, hay cho một danh hào Hoằng Vận Tử, đúng là nói hết chỗ khiến người ta lưu luyến tiểu mỹ nhân này.”

Lời của hắn vừa dứt, một thanh niên khác tầm 20 tuổi cao gầy cười nói: “Ta cảm thấy chữ Vận dùng ở trên người nàng rất thanh nhã cao khiết, không bằng dùng một chữ Mị. Không đúng, chữ Mị quá mức diễm tục, nữ lang này cũng có nét phong lưu, chậc chậc, ta cũng không biết nên hình dung nàng thế nào.”

Trong tiếng nói chuyện của hai người, một ca kĩ nũng nịu cười nói: “Thiếp thật sự không rõ, nếu Lang Gia Vương Thất kia coi tiểu cô nhà người ta là tâm can bảo bối, tại sao còn để nàng trở thành nữ quan? Hay là, đây lại là thủ đoạn phong lưu của đám danh sĩ bọn họ?” Dứt lời, nàng ta lấy tay áo che miệng, khanh khách cười vui.

Mê Truyện Dịch

Vào ở đạo quan, sau khi thu thập xong, Trần Dung mất đúng thời gian suốt một ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vốn Trần Dung nghĩ rằng, một ngày này sẽ vô cùng náo nhiệt, cũng không biết vì sao, đến tận khi hết thảy bụi bặm được quét dọn sạch sẽ, toàn bộ Tây Sơn đạo quan cũng không thấy một khách nhân nào tới.

Mặt trời chiều lặn về phía tây.

Trần Dung đứng ở giữa sườn núi, nhìn xuống phía dưới núi non trùng điệp, không biết vì sao, nàng lại có một loại cảm giác hoảng hốt.

Rõ ràng là đạo cô do hoàng đế thân phong, nhưng đạo quan to lớn thế này cũng không thấy an bài người nào đến. Nghe qua nghe lại, rơi vào trong tai vẫn là âm thanh của bọn người hầu nhà nàng.

Tựa hồ, xuất gia tu đạo chỉ là thay đổi một chỗ cư ngụ mà thôi.

Trần Dung suy nghĩ một hồi thì cảm thấy muốn cười mà không nổi: Như vậy không phải tốt lắm sao? Dù sao, ta cũng chỉ là muốn một cuộc sống an bình mà thôi.

Nghĩ đến đây, nàng xoay người trở về.