Sau khi Cửu công chúa với diện mạo tú nhã, phong độ của người trí thức nói ra những lời này thì nhẹ nhàng cười, lấy tay áo che miệng: “Nghe đại danh của tiên cô đã lâu, hôm nay nhìn thấy mới biết tiên cô thật sự là mỹ nhân thế gian hiếm có, ngay cả phi tử mà phụ hoàng ta sủng ái nhất, sợ là cũng không động lòng người bằng tiên cô.”
Giọng nàng ta thanh nhã, tươi cười khả cúc, nhưng lời khen ngợi như thế lại mang theo ý vị sâu xa.
Trần Dung làm bộ như không biết, nàng cười cười, đang muốn hoàn lễ, ở sơn đạo phía trước đột nhiên lại có tiếng cổ nhạc truyền đến.
Tiếng cổ nhạc này, so với của đoàn Cửu công chúa vừa rồi thật sự lớn hơn rất nhiều. Nghe thanh thế kia, dường như là trăm nhạc kĩ đồng thời diễn tấu mà ra.
Mê Truyện Dịch
Đảo mắt, một đội ngũ lớn xuất hiện ở trước mắt Trần Dung.
Phía trước đội ngũ là một chiếc kiệu tám người khiêng, tám thiếu niên diện mạo thanh tú nâng một mỹ thiếu niên da thịt trắng trẻo, ngũ quan tú lệ, mắt như thu thủy. Đi tới gần chút nữa thì thấy thiếu niên có ngũ quan tú lệ, nhưng gương mặt trắng trẻo kia rõ ràng là do phủ phấn trang điểm.
Ở phía sau bọn họ là đội ngũ tỳ nữ cùng hộ vệ, sau nữa, là năm sáu mươi ca kỹ đang toàn lực diễn tấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rất xa còn chưa tới gần, mĩ thiếu niên đã giương mắt nhìn, hắn liếc mắt một cái thì trông thấy Cửu công chúa. Lập tức, hắn vươn ngón tay xoắn lọn tóc rủ trước ngực, cười nói: “Cửu muội đã ở đây sao? A? Vị tiểu mỹ nhân mặc đạo bào này, có phải chính là Hoằng Vận Tử tiên cô hay không?”
Vừa nói, hắn vừa hướng tới Trần Dung đánh giá, ánh mắt ngả ngớn, chậc chậc liên thanh: “Đẹp quá, đẹp quá. Một tiểu mỹ nhân như vậy, dù là trượng phu nhà ai có được cũng sẽ coi là trân bảo, làm nữ quan thật sự rất đáng tiếc.”
Nghe thấy lời trêu đùa như vậy, Trần Dung cười lạnh lùng, trong ánh mắt của Cửu công chúa, nàng chỉ giữ vẻ mặt bình tĩnh không hề đáp lại.
Nhưng mà, tại thời điểm này, chỉ nghe trong sườn núi phía đông lại có tiếng cổ nhạc truyền đến.
Đúng là lại có người đến!
Lần này, cho dù là Cửu công chúa hay là mĩ thiếu niên kia đều giật mình, mọi người cũng giống như Trần Dung, đồng thời nhìn lại về phương hướng kia.
Mà ở phía sau Trần Dung, một hạ nhân nói nhỏ: “Hôm nay làm sao vậy, quý nhân đến đây từng người một, lại còn tấu cổ nhạc nữa. Thật là, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào mà ồn ào náo động như thế.”