Đám người Thượng tẩu vội vàng đáp: “Vâng”
Trần Dung lại mở to hai mắt, liếc nhìn cung nữ kia một cái, rồi xoay người đi vào trong.
Bước chân của nàng có chút thong thả, nhưng tâm trạng có vẻ không yên lòng.
Ở phía sau nàng, bọn người hầu kinh hồn vừa ổn định, đang thấp giọng nghị luận: “Nhất định là người bệ hạ phái tới.”
“Theo ta thấy, nhất định là bổn gia phái người bảo hộ nữ lang.”
“Nói không chừng là vị du hiệp đi ngang qua nơi đây.”
Trong tiếng nghị luận lộn xộn, Bình ẩu tới gần Trần Dung vài bước, giờ phút này, dấu bàn tay trên mặt vẫn còn in rõ nhưng Bình ẩu cười rất thoải mái, bà nói thầm với Trần Dung: “Nữ lang, nô biết, là người của Thất lang. Chỉ có ngài ấy mới có thể che chở nữ lang như thế.”
Trần Dung không trả lời.
Bình ẩu đưa ra ý kiến của mình, bà nhìn sắc mặt Trần Dung, lập tức hiểu ra: “Nữ lang cũng hoài nghi là Thất lang bảo hộ người đúng không?” Vừa cười nói đến đây, Bình ẩu liếc nhìn búi tóc đạo cô trên đầu Trần Dung, vì thế, tươi cười cứng đờ ở trên mặt, thật lâu sau, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên.
Đoàn người Trần Dung đi vào đại môn trước đạo quan, nhóm quý nhân lúc nãy tấu nhạc cũng đã lên núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhóm quý nhân này hóa ra đều là người trong hoàng thất. Trong đó một người tầm 30 tuổi, mặt gầy mà dài, có vẻ là vương công quý tộc từ xa nhìn thấy Trần Dung thì cười ha hả, hướng tới nàng thi lễ, kêu: “Tư Mã Ngôn gặp qua Hoằng Vận Tử tiên cô.”
Khi Trần Dung vội vàng hoàn lễ, một quý nhân khác tầm 28 29 tuổi, bộ dạng có chút tương tự với hoàng đế, cũng thân thiết thi lễ, kêu: “Tư Mã Kính gặp qua Hoằng Vận Tử tiên cô.”
“Không dám, không dám. Hai vị Vương gia đa lễ.”
Mê Truyện Dịch
Trần Dung rũ hai mắt, tránh né ánh mắt hai người không ngừng đánh giá. Giờ phút này, phía sau hai người còn có tiếng nói nhỏ truyền đến: “Chỉ là đánh hạ phó một bạt tai mà đã bị b.ắ.n c.h.ế.t ngay lập tức!”
“Ngươi nghe danh hào đều biết ngay nguyên do mà, Hoằng Vận Tử, Hoằng Vận Tử.”
“Mũi tên kia, thật sự đáng sợ!”
“Chư quân sai rồi, Vương gia Thất lang là người phong lưu ra sao? Mĩ thiếu niên siêu nhân thế ngoại, giống như thần tiên như vậy sao có thể để bản thân dính m.á.u tanh? Ta cảm thấy, chỉ sợ đó là người nhìn thấy m.á.u cũng sẽ té xỉu mất thôi?”
“Ha ha, lời ấy cũng có đạo lý.”
“Sai rồi sai rồi, các ngươi đã quên hai cuộc chiến ở thành Mạc Dương cùng thành Nam Dương kia sao?”