Người Vốn Phong Lưu

Chương 385: Người Vốn Phong Lưu



Chàng cố gắng bình tĩnh, chậm rãi ngồi thẳng.

Vươn tay trái thon dài, Vương Hoằng từ từ vén một góc rèm xe lên.

Khuôn mặt của Vương Hoằng vừa lộ ra, người có giọng nữ mềm mại kia đã thân thiết kêu gọi: “Thất lang, Thất lang, chàng làm sao vậy? Mặt đỏ đến mức này ư? Xiêm y lại xộc xệch đến thế?” Ánh mắt của nàng ta di chuyển, liếc thấy nửa thân trần của Vương Hoằng, gương mặt không khỏi đỏ lên.

Nhưng dù là mặt có đỏ ửng, thiếu nữ ngây thơ kia vẫn ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời hướng tới phía trong xe ngựa.

Nhưng mà, Vương Hoằng cũng đã thản nhiên kéo rèm xuống. Rèm xe lắc lư, giọng nói khàn khàn mang theo xuân ý của chàng từ trong xe ngựa truyền đến: “Mới thu một tỳ nữ, cực kỳ mỹ mạo, làm người ta khó kìm lòng nổi…… Còn thỉnh bệ hạ thứ lỗi.” Trong ngữ khí mang theo một loại th* d*c cố nén.

Bên ngoài tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Trong lúc nhất thời, dù là bệ hạ hay là Nhân vương đều trở nên ngẩn ngơ. Mà nữ tử có giọng nói mềm mại kia đã cắn môi, lã chã chực khóc.

Mê Truyện Dịch

Vẫn ngẩn ngơ thật lâu sau, gần như đột nhiên, một tiếng cười dữ dội vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ thấy hoàng đế trẻ tuổi hai mắt sáng ngời, hắn vươn tay vỗ mạnh trên xe ngựa một cái, mừng rỡ cười ngửa người ra sau, bởi vì rất vui vẻ mà cười đến ứa cả nước mắt.

Thiếu niên Nhân vương kia giờ phút cũng ha hả cười, vui vẻ nói: “Hay cho Vương Thất ngươi! Hay cho Vương Thất ngươi! Có thể làm việc khoái hoạt như thế ngay trong xe ngựa, ha ha.”

Đa số đệ tử của Tư Mã thị đều có vẻ ph*ng đ*ng đối với sinh hoạt cá nhân, hơn nữa cũng lấy điều đó làm vinh dự. Lời này của Vương Hoằng vừa thốt ra, mặc kệ là Nhân vương hay là các nam tử khác đều rất vui vẻ, có cảm giác thỏa mãn khi tìm được tri kỷ.

Trong khi bọn họ cười ha hả, giọng nói khàn khàn của Vương Hoằng truyền đến: “Đi thôi.”

Chúng hộ vệ ngẩn ra, lập tức lên tiếng đáp, giục ngựa về phía trước.

Xe ngựa vừa động, mọi người đồng thời nhìn về phía hoàng đế trẻ tuổi. Hoàng đế đang cười lớn thấy thế, vỗ hai tay, kêu lên: “Cho đi cho đi, trẫm đã sớm biết Lang Gia Vương Thất rất ưa sạch sẽ, sau khi khoái hoạt xong, chỉ sợ là muốn vội vã trở về phủ tắm rửa thay quần áo đúng không? Ha ha ha.”

Trong tiếng cười lớn của hắn, xe ngựa đi xa.

Một người luôn luôn nhìn chằm chằm đoàn xe của Vương Hoằng, hắn vài lần chuẩn bị ngắt lời, nhưng mà hoàng đế cười rất vui vẻ, hai vị vương gia cũng hứng thú nói chuyện, khiến cho hắn vẫn không tìm được cơ hội.