Trần Dung cúi mặt, một hồi lâu, chua chát trả lời: “Vâng.”
Cúi đầu, nhìn Trần Dung đã cứng đờ, giọng chàng khàn khàn, ôn nhu vang lên trong phòng: “Nàng trúng phải mê hương.”
Đây là câu trần thuật.
Trong lúc Trần Dung càng cúi thấp đầu, tóc dài xõa tung, giọng của chàng vẫn ôn nhu như nước suối: “A Dung chưa từng sống ở Kiến Khang, có một số việc không rõ cũng là điều bình thường. Đại quý tộc trong thiên hạ đã hưởng lạc mấy trăm năm, trong mấy trăm năm nay, bọn họ vui chơi đều rất đa dạng. Uống rượu, dùng dược hay nữ nhân, bọn họ đều là cao thủ. Có người còn thích vui đùa với mĩ thiếu niên.”
Chàng vén một lọn tóc của Trần Dung lên, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp: “Dược và rượu, bọn họ đắm mình đã nhiều năm qua, tất nhiên là đa dạng chồng chất, ngay cả hết sức cẩn thận cũng khó tránh khỏi không trúng chiêu.” Hắn dường như thấy được Trần Dung tự trách cùng ảo não, những lời này, muốn bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu, giống như gió khe khẽ lướt qua.
Trần Dung không nói gì.
Mà tiếng nói nhỏ nhẹ của chàng êm tai phiêu đãng trong căn phòng nho nhỏ dưới ánh tịch dương: “Ngày ấy ta sai người cất cao giọng hát, A Dung có nghe thấy không?”
Nói tới đây, chàng lại tự ngâm xướng: “Luận quý tiện, thuyết thị phi, nhâm tha vương hầu tương tương, đào bất quá thổ man thai. Kim nhật phồn hoa, minh triêu yên diệt, tiện thị Vương Tạ phương lan, đương kim chi thế, cận miễn hình tai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mê Truyện Dịch
……
Thật lâu sau, Trần Dung khẽ hỏi: “Chàng nói ngay cả Vương Tạ cũng chỉ được miễn hành hình thôi sao?”
“Trên thực tế, hẳn là vậy.”
Miễn hành hình? Nói cách khác, ở thế đạo này, đệ tử vĩ đại của đại thế gia như Vương gia và Tạ gia cũng chỉ có thể được miễn quyền lợi hành hình ở trước mặt mọi người ư? Vậy thì không phải nói rằng, ám sát, kê đơn, bệnh tật mà c.h.ế.t đều có khả năng xảy ra sao?
Năm ngón tay chàng co thành lược chải mái tóc của nàng, nói với một loại ngữ khí không chút để ý: “Các đại gia tộc đối với cục diện trước mắt thực vừa lòng.”
Nghe đến đó, Trần Dung rùng mình.
Người Hồ xâm nhập, tộc nhân phương bắc bị giết, Lạc Dương là một nơi đế vương lại bị giẫm đạp hết lần này đến lần khác. Vô số tòa thành trì như Mạc Dương bị người Hồ tấn công, hỏa thiêu toàn bộ. Vô số gia tộc, vô số người Tấn đều c.h.ế.t thảm dưới gót sắt của người Hồ, xương trắng xếp cao như núi. Mà các đại gia tộc còn đối với cục diện như thế thực vừa lòng?