Người Vốn Phong Lưu

Chương 391: Người Vốn Phong Lưu



Nói tới đây, đạo cô kia hỏi: “Quan chủ có muốn gặp qua các vị quản sự không?”

Trần Dung gật đầu.

“Vâng, để đệ tử đi thông báo ba vị quản sự.”

Trần Dung gọi lại nàng, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Đạo cô kia thi lễ, cung kính nói: “Khi đệ tử ở Vương gia được gọi là Ứng Cô.”

“Ứng Cô? Được rồi, ngươi đi đi.”

“Vâng.”

Ứng Cô vừa mới cất bước, một đạo cô khác đi về phía nàng, từ xa nhìn thấy Trần Dung, đạo cô kia thi lễ, cất giọng trong trẻo: “Bẩm quan chủ, có một vài khách nhân họ Trần đến đây, bọn họ yêu cầu gặp quan chủ.”

Trần Dung gật đầu, đi theo phía sau đạo cô kia ra bên ngoài.

Nàng vừa mới đi vào chính đường trong đạo quan chuyên môn dùng cho tiếp khách, liếc mắt một thì thấy được một bóng người quen thuộc: Trần Tam lang!

Mê Truyện Dịch

Lúc này Trần Tam lang thoa một lớp phấn trắng trên mặt, đang kêu la với một hạ nhân ở đối diện.

Hắn vừa chớp mắt thì nhìn thấy Trần Dung, hai mắt trở nên sáng ngời, kìm lòng không được liếc mắt nhìn qua b* ng*c cao ngất cùng eo nhỏ của nàng, Trần Tam lang vội kêu lên: “A Dung, A Dung.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiếng kêu của hắn kinh động người trong phòng, giọng của Trần Nguyên truyền đến: “A Dung đến rồi sao? Mau mau tiến vào.”

Trần Dung không đáp lại lời Trần Nguyên, nàng chỉ hướng tới Trần Tam lang thi lễ, nói với vẻ khách khí mà đờ đẫn: “Vị lang quân này khách khí rồi. Nay trên đời đã không còn A Dung, chỉ có người xuất gia Hoằng Vận Tử.”

Trần Tam lang nghe vậy thì ngẩn ngơ.

Mà lúc này, Trần Dung đã từ tốn bước vào.

Trong chính đường, Trần Nguyên và thê tử Nguyễn thị của hắn đang ngồi ở trên tháp uống nước. Nhìn thấy Trần Dung đi vào, bọn họ đồng thời đảo mắt qua.

Gặp lại Trần Nguyên, Trần Dung phát hiện hắn rõ ràng trở nên đen gầy hơn, lưng cũng đã hơi còng xuống. Khi hắn đối mặt với Trần Dung, trong ánh mắt cũng không còn vẻ giả bộ, kiêu ngạo nhìn từ trên cao xuống như ngày xưa nữa.

Trần Nguyên đứng lên, thân thiết gọi: “A Dung, à không, Hoằng Vận Tử tiên cô đến rồi sao? Mau mau, xin mời ngồi, xin mời ngồi.”

Hắn vừa đón Trần Dung ngồi trên tháp vừa hướng tới thê tử cúi đầu không nói trừng mắt vài lần.

Trần Dung bước vào, theo lời Trần Nguyên ngồi xuống.

Trần Dung liếc nhìn Trần Nguyên rõ ràng đã trở nên đáng khinh, nhẹ giọng hỏi: “Không biết vài vị tiến đến có gì muốn nói?”

Nàng không thèm xưng hô khách sáo một tiếng đã đi thẳng vào vấn đề, ngữ khí đông cứng, vẻ mặt lại hờ hững!