Người Vốn Phong Lưu

Chương 397: Người Vốn Phong Lưu



Nàng thật lâu không đáp, Nhiễm Mẫn quay đầu lại.

Y nặng nề nhìn chằm chằm Trần Dung.

Mê Truyện Dịch

Chỉ liếc mắt một cái thì kéo Trần Dung bừng tỉnh lại từ trong hoảng hốt. Dưới ánh mắt của y, Trần Dung có chút buồn bực, lập tức, nàng lặng lẽ lui về phía sau một bước.

Vừa rời khỏi một bước, nàng liếc thấy khóe miệng Nhiễm Mẫn xuất hiện nụ cười lạnh, Trần Dung vội vàng dừng lại.

“Trả lời ta!”

Mệnh lệnh Nhiễm Mẫn lại truyền đến. Y ngẩng đầu lên, trầm lãnh, uy nghiêm trừng mắt nhìn Trần Dung, nói với một loại ngữ khí đờ đẫn: “Ta ngàn dặm xa xôi đến Kiến Khang, đó là muốn làm cho rõ sự tình!”

Y nói xong câu đó, cơ bắp trên khuôn mặt tuấn tú đột nhiên giật giật. Tựa hồ, có một loại thống khổ, giống như độc xà ẩn núp trong n.g.ự.c y, tựa hồ, có một loại chấp niệm, làm cho y ngày đêm chưa từng được an bình.

Bởi vậy, y lựa chọn nói ra. Trong suy nghĩ của y, chỉ cần nói ra, chỉ cần chiếm được đáp án, độc xà cũng thế, chấp niệm cũng thế, sẽ tan thành mây khói.

Y phải làm cho chấp niệm cùng độc xà này biến mất khỏi lòng mình!

……

Nếu nói trên đời này, chỉ có một người hiểu Nhiễm Mẫn, người đó, không thể nghi ngờ chính là Trần Dung.

Hiện tại, Trần Dung nhận ra sự thống khổ của y.

Nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kinh ngạc nhìn Nhiễm Mẫn, nhìn gương mặt tuấn mỹ của y, nhìn hai tròng mắt âm liệt ủ dột, nhìn thân hình thẳng tắp như tùng của y!

Qua rất lâu, Trần Dung mới rũ mắt…… Đột nhiên, nàng lại bật cười.

Tiếng cười này kinh động Nhiễm Mẫn, y hung hăng nhìn nàng, quát khẽ: “Nàng cười cái gì?”

Tiếng quát của y vẫn uy nghiêm mang theo sát khí nặng nề.

Nhưng mà, Trần Dung dường như không nghe thấy, nàng vẫn đang ha hả cười……

Vừa cười, hai hàng nước mắt thấm ra hốc mắt.

Nhiễm Mẫn trầm giận vừa mới bước tới phía nàng một bước, liếc mắt trông thấy nước mắt của nàng thì không khỏi ngẩn ngơ.

Lúc này, Trần Dung chậm rãi dừng tươi cười.

Nàng vươn tay áo lau vội nước mắt, khóe miệng khẽ nhếch, lẩm bẩm: “Tích tụ hai kiếp….. Rốt cục thư thái rồi!”

Động tác nàng chà lau nước mắt thực thô lỗ, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, sau đó Trần Dung ngẩng đầu nhìn về phía Nhiễm Mẫn.

Giờ khắc này, trong ánh mắt của nàng không có cười nhạo, cũng không có chua xót, nếu có chỉ là tỉnh táo sáng ngời như sao.

Khi đối diện với ánh mắt hồ nghi lộ ra úc giận của Nhiễm Mẫn, Trần Dung thản nhiên cười. Nụ cười này, vân đạm phong khinh.