Giống như nàng ta, chúng nữ tử cũng vây quanh Vương Hoằng nũng nịu đàm tiếu, tinh tế thẩm lượng.
Đám nữ tử này, người người ăn mặc đẹp đẽ quý giá, khí chất kiêu căng, các nàng có thể tự do ra vào hoàng cung, lại đối với người và sự việc trong thành Kiến Khang không rõ ràng lắm, xem ra là nữ nhi của phiên vương các nơi.
Vương Hoằng cũng không thấy thú vị, chàng tùy ý để chúng nữ tử vây quanh mình đánh giá từ trên xuống dưới, ước chừng một lát sau, chàng cong môi cười yếu ớt, hỏi: “Xem xong chưa?”
Một nữ tử lại cười duyên: “Lang quân phong thần phiêu dật, tú chất vô song, chỉ mới nhìn vài lần, làm sao đã nhìn đủ?”
Phía sau nàng ta một nữ tử khác có vẻ lớn tuổi hơn một chút, lại có cá tính mạnh mẽ cười khanh khách, kêu lên: “Thiên hạ thế này, nếu có thể mang về phủ, sớm tối nhìn ngắm thì tốt biết bao nhiêu?”
Lời vừa dứt, tiếng cười nổi lên bốn phía.
Trong lúc đó, Cửu công chúa luôn luôn nhìn chằm chằm vào xe ngựa của Trần Dung, nàng ta cắn môi, tiến lên một bước xốc rèm xe của Trần Dung ra.
Tức thì, Trần Dung mặc quần áo đạo bào xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Vốn, chúng thiếu niên nữ tử vẫn thường thường liếc về phía nơi này, có vẻ rất tò mò đối với Trần Dung. Hiện tại, Trần Dung vừa lộ ra, không hẹn mà bọn họ đồng thời tiến lên, vây quanh Trần Dung.
Khi bọn họ vây quanh, Vương Hoằng cũng nhích lại gần Trần Dung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khác với ánh mắt nhìn Vương Hoằng, khi những người này đánh giá Trần Dung đúng là không hề kiêng kể. Nhìn chòng chọc một lúc, nữ tử có cá tính mạnh mẽ liếc nhìn Vương Hoằng một cái, đột nhiên kêu lên: “Đạo cô thật đẹp, theo ta về phủ được không?”
Nàng ta kêu gọi với Trần Dung.
Trần Dung cúi mặt, cũng không ngẩng đầu, chỉ thi lễ, nói với vẻ đờ đẫn: “Hoằng Vận Tử là người đã xuất gia.”
“Ta biết ngươi là người xuất gia.” Nữ tử kia ngắt lời nàng, ánh mắt sáng quắc đánh giá nàng, nói: “Như thế nào, ngươi không muốn sao?”
Ngôn từ khí thế bức nhân.
Trần Dung nâng mắt nhìn về phía nàng ta.
Nàng ta vừa ngẩng đầu, hai mắt chúng thiếu niên sáng ngời, ngay cả nữ tử cá tính mạnh mẽ kia cũng là hai mắt sáng ngời nhìn nàng chăm chú, quả thật không thể dời đi.
Mê Truyện Dịch
Trần Dung lẳng lặng đón nhận ánh mắt của nữ tử kia, cười cười rồi chuyển mắt nhìn về phía Vương Hoằng.
Nàng nhìn Vương Hoằng, không hề nói gì cả, nhưng trong ánh mắt thu ba lưu chuyển, mị ý liêu nhân, rõ ràng là thiên ngôn vạn ngữ.