Người Vốn Phong Lưu

Chương 442: Người Vốn Phong Lưu



Vương Hoằng nhìn Trần Dung.

Cánh tay chàng ôm nàng trở nên cứng đờ, đột nhiên, chàng cảm thấy trong miệng đắng chát, đột nhiên, chàng cười không nổi.

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa truyền đến.

Ngay sau đó, một giọng nói sắc nhọn từ bên ngoài truyền đến: “Hoằng Vận Tử tiên cô có ở đây không?”

Đây là giọng tiểu thái giám nghênh đón nàng vào cung. Trần Dung ngẩn ra, vội vàng đáp: “Ở đây.”

Thái giám kia lau mồ hôi, cười nói: “Thật tốt quá. Bệ hạ nói, hắn phát hiện ra một trò rất thú vị, mời tiên cô nhanh chóng hồi cung, vui chơi với người.” Dừng một chút, hắn còn nói thêm: “Bệ hạ còn nói, nếu Vương Thất dây dưa tiên cô không rời thì để Vương Thất đi cùng với tiên cô. Bệ hạ còn nói, Vương Thất cũng là người làm chuyện hoang đường, người cam đoan sẽ không nói cho người khác biết.”

Giọng của thái giám sắc nhọn, lời truyền ra rõ ràng làm người qua đường đều dừng chân kinh ngạc đánh giá…… Như vậy, còn nói là cam đoan không nói cho người khác biết sao?

Lại một lần nữa, Vương Hoằng ngẩn ngơ.

Trong miệng của chàng lại có chút đắng chát.

Lúc này, quý nhân trong xe ngựa, người qua lại bốn phía tụ tập càng nhiều, bọn họ nói nhỏ sau một lúc rồi hưng trí bừng bừng nhìn về phía Vương Hoằng.

Thường thường, có một hai tiếng người nói truyền đến: “Đây là xe ngựa của Lang Gia Vương Thất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bệ hạ nói hắn hoang đường, không biết là hoang đường thế nào?”

“Trong xe ngựa chắc chắn có huyền cơ, mau xốc lên nhìn xem.”

Tiếp theo, vài nữ tử yêu kiều cất tiếng gọi: “Thất lang Thất lang, mau mau lộ diện để chúng ta đánh giá.”

Trong tiếng kêu, tiếng cười lộn xộn, tay Vương Hoằng vẫn ôm eo nhỏ của Trần Dung.

Chàng cúi đầu xuống nhìn Trần Dung.

Mê Truyện Dịch

Lúc này trên gương mặt thanh diễm của Trần Dung mang ý cười thản nhiên, nàng như chim nhỏ nép vào trong lòng mình, vẻ mặt ánh mắt đều có sự ôn nhuyễn triền miên mà chàng luôn mong muốn.

…… Vấn đề là, thời cơ không đúng, thật sự không đúng.

Ngay giữa công chúng, vừa mới ra khỏi cửa cung, chàng ôm một đạo cô ở trong xe ngựa khanh khanh ta ta.

……

Vương hoằng nhìn Trần Dung, đột nhiên, chàng phát hiện chỉ vài canh giờ, Trần Dung mới đi hoàng cung một chuyến mà đã thay đổi rất nhiều, khiến chàng trở tay không kịp…… Mà quan trọng hơn là việc hoàng đế làm cùng với lời nói vừa rồi với Trần Dung, đối xứng trước sau mà xem xét, quả thực là hai kẻ ngoan đồng đặt bẫy để chàng chui vào.

Vương Hoằng cúi mắt, lẳng lặng nhìn Trần Dung.