Người Vốn Phong Lưu

Chương 444: Người Vốn Phong Lưu



Một lời thốt ra, người bên ngoài giật mình.

Một hồi lâu, nhóm hộ vệ mới đáp lời, bọn họ giục ngựa tiến lên, lớn tiếng hô quát.

Khi nào thì Vương Thất lang luôn ôn nhu lại đối xử với mình như vậy? Các nữ tử quả thực không tiếp nhận nổi, trong lúc bị nhóm hộ vệ khu đuổi, một nữ tử vội vàng kêu lên: “Thất lang, Thất lang, là chàng sao? Là chàng nói sao?”

Trong tiếng kêu của nữ tử đó, mấy nữ tử khác cũng đang thương tâm khóc òa.

Vương Hoằng không để ý đến, chàng chỉ cúi đầu, chuyên chú nhìn Trần Dung.

Chàng vươn ngón tay ngon dài trắng trẻo như gió xuân phất qua mái tóc của Trần Dung, khi ngón tay xuyên qua búi tóc đạo cô, chàng lại kéo nhẹ xuống.

Tức thì, búi tóc lỏng ra, tóc xõa tung.

Bàn tay kia ôn nhu lướt đến cằm nàng, nhẹ nhàng nâng nó lên.

Chàng đối diện với hai mắt Trần Dung.

Bốn mắt nhìn nhau, Vương Hoằng cúi đầu, chàng hướng tới môi Trần Dung, nhẹ nhàng hôn một cái. Bốn cánh môi hợp lại, chàng khẽ nói: “A Dung sai lầm rồi.”

Sai lầm rồi?

Trần Dung khó hiểu chớp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Môi của chàng lại chuyển qua mắt nàng, hôn lên lông mi thật dài, chàng thì thào nói: “Nàng cho là, ta thật sự để ý thanh danh này sao?”

Chàng khẽ cười, hơi thở ấm áp phả trên mặt nàng: “Kỳ thật, cũng có để ý …… Nhưng so với A Dung ôn nhu ở trong lòng ta, ta thà rằng bị thế nhân mắng là hoang đường.”

Lời vừa dứt, tay phải chàng giơ lên, túm lấy rèm xe, kéo mạnh một cái.

Mê Truyện Dịch

Ngay lập tức, rèm xe vén lên.

Mọi người bên ngoài đều đồng thời quay đầu nhìn về phía trong xe ngựa.

Vô số hai mắt phát sáng nhìn vào, khi thấy Vương Hoằng ở trước mặt mọi người ôm một đạo cô, triền miên hôn môi thì đều ngây dại.

Thái giám phụng lệnh của hoàng đế tiến đến cũng ngây ra như phỗng.

Mọi âm thanh đều biến mất.

Im lặng, vô cùng im lặng.

Trong sự im lặng này, Vương Hoằng vẫn ôm riết Trần Dung, chàng nắm cằm nàng, không để ý mọi người đang chú mục, nhẹ nhàng cắn trên chóp mũi nàng một cái, khẽ nói với giọng tùy hứng: “Khanh khanh, xem đi, nàng lại là của ta rồi.”

Nói ra lời này, Vương Hoằng ở trước mặt mọi người nhanh chóng ôm chặt Trần Dung, sau đó ngẩng đầu lên, đối mặt với thái giám kia, Vương Hoằng hơi hơi nghiêng đầu, tóc đen như mực khẽ rủ xuống, cười yếu ớt rồi nói: “Còn thỉnh công công về hồi bẩm bệ hạ, phụ nhân của ta hiện tại không rảnh bồi người vui đùa. Ngày khác đi.”

Nói tới đây, chàng lại nhíu mày, hỏi với giọng nhẹ nhàng, tao nhã: “Sao còn do dự?”