Lời của nàng từng từ đều ôn nhu.
Ánh mắt của nàng ẩn chứa đưa tình.
Vẻ mặt của nàng vô cùng thân thiết.
Đây vốn là điều Vương Hoằng hy vọng nhìn thấy …… Nhưng giờ phút này lẳng lặng nhìn nàng, chàng lại cảm giác được bất an.
Đúng lúc này, bên ngoài tiếng trống ồn ào náo động.
Trần Dung vội vàng xốc rèm xe lên nhìn ra phía ngoài. Vừa ngẩng đầu, Trần Dung thu hồi ánh mắt, tự sửa sang lại xiêm y cùng tóc tai tán loạn.
Sau một hồi, nàng hướng Vương Hoằng quyến rũ cười hỏi: “Dung sắc chỉnh tề chưa?”
Vương Hoằng vẫn luôn lẳng lặng nhìn nàng, nghe vậy ngắm nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Chàng vươn ngón tay thon dài, như gió xuân khẽ vén tóc mai bên tai nàng rồi lại lướt đến sau gáy nàng, sau khi vuốt lại tóc tơ cho gọn, chàng nói: “Chỉnh tề rồi.”
“Đa tạ phu chủ.”
Trần Dung đáp một tiếng, lại vươn tay vén rèm xe, bước xuống dưới.
Cánh tay của nàng bị chế trụ, giọng của Vương Hoằng bay vào trong tai: “A Dung muốn đi đâu?”
Trần Dung ngoái đầu lại nhìn chàng.
Nàng nhìn chàng, mím môi, cười rất thoải mái: “Phu chủ có điều không biết, A Dung xuất thân hàn vi, từ lúc đi về phía nam tới nay, một đường nơm nớp lo sợ, luôn phải nhìn mặt người khác, không dám thả lỏng lúc nào. A Dung đã đến thành Kiến Khang này khá lâu nhưng cũng vì thân hình diện mạo của mình mà không dám phóng túng bản thân. Hiện tại tốt rồi, có phu chủ, sống có người nhớ tới, c.h.ế.t cũng có người nhặt xác. A Dung rốt cục có thể buông lỏng rồi.”
Nàng bỏ tay chàng xuống, thả người nhảy xuống xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rèm xe lay động, nàng thản nhiên quay đầu, thi lễ với Vương Hoằng trong xe ngựa, nói: “Phu chủ, A Dung đi dạo.”
Dứt lời, nàng vung ống tay áo, chậm rãi bước về phía tiếng trống kia.
Trần Dung mới đi vài bước, giọng của Vương Hoằng truyền đến từ phía sau: “Trở về.” Giọng nói thư hoãn, nhưng cũng là mệnh lệnh.
Trần Dung ngừng bước.
Xe ngựa khởi động.
Một bàn tay thon dài đặt lên vai nàng, Vương Hoằng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Chờ một thời gian nữa đi.” Chàng bước xuống xe ngựa, nắm tay Trần Dung, từng bước một trở lại trong xe ngựa.
Mê Truyện Dịch
Trần Dung không giãy dụa, nàng thuận theo bước lên.
“Đi thôi.”
“Vâng.”
“Đi đạo quan.”
“Vâng.”
Trong từng tiếng mệnh lệnh, Vương Hoằng ôm Trần Dung, bởi vì động tác này của chàng, chỗ miệng vết thương trên cổ lại bắt đầu chảy máu.
Trần Dung nhìn thấy liền vươn tay đặt lên miệng vết thương không buông.
Vương Hoằng cúi mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “A Dung không phải biết sao? Ta sẽ không cho phép nàng chết.”