Trần Dung không đợi câu trả lời của chàng.
Ngay khi nàng chuyển mắt nhìn lại, đột nhiên, một tiếng trống truyền đến.
Tiếng trống kia đúng là cổ nhạc bọn họ nghe thấy ở ngã tư đường. Nhưng mà, giờ này khắc này, tiếng cổ nhạc kia lại theo đuôi phía sau nàng, xuất hiện ở dưới đạo quan!
Trần Dung ngồi thẳng người, vươn tay vén lên rèm xe, nhìn ra bên ngoài.
Tiếng trống càng ngày càng gần, trong sơn đạo quanh co khúc khuỷu, như ẩn như hiện. Chỉ liếc mắt một cái, Trần Dung phát hiện, phía sau đội cổ nhạc kia còn hơn trăm người đi theo xem náo nhiệt.
Giờ phút này, tiếng cổ nhạc kia chỉ cách nàng tầm trăm bước.
Xe ngựa ngừng lại, Trần Dung còn chưa quay đầu, tiếng than nhẹ của Vương Hoằng truyền đến: “Là người của hoàng đế?”
Người của hoàng đế?
Trần Dung rùng mình, nghiêng đầu nhìn lại.
Dần dần, người đi đường tản ra, đội ngũ xuất hiện ở trước mặt Trần Dung.
Đây là đội của hoàng đế, đi tuốt đằng trước là một thái giám. Tay thái giám kia cầm thánh chỉ, ở phía sau hắn là tiếng khua chiêng gõ trống cùng hộ vệ thiên gia.
Trần Dung nghĩ nghĩ, nhảy xuống xe ngựa.
Nàng vừa đi ra hai bước, giọng thấp mà ôn nhu truyền đến: “A Dung, lên xe.”
Trong giọng nói có sự trầm lãnh hiếm có từ trước đến nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Dung có chút kinh ngạc, nàng ngoái đầu nhìn thoáng qua chàng, thấy chàng nhìn chằm chằm đội nhạc kia không hề chớp mắt, tâm thần khẽ động, liền lên tiếng, không nói hai lời thối lui đến bên cạnh chàng lên xe ngựa.
Nàng vừa lên xe ngựa, Vương Hoằng đã ôm nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Đi.”
Đây là nói với xa phu.
Xa phu lên tiếng, vội vàng điều khiển xe ngựa.
Ngựa đi một lúc, đội ngũ cách xe ngựa của bọn họ chỉ có năm mươi bước. Xe ngựa của Vương Hoằng vừa mới động, giọng thái giám sắc nhọn truyền đến: “Hoằng Vận Tử tiên cô có ở đây không?”
Thái giám kia theo sát phía sau xe ngựa của Vương Hoằng, mở miệng với chiếc xe ngựa có Trần Dung.
Mê Truyện Dịch
Một tiếng truyền ra, mọi nơi yên tĩnh.
Vô số hai mắt phát sáng đồng thời nhìn về phía xe ngựa kia.
Lúc này, Vương Hoằng nhẹ giọng nói: “Tiến lên đi.”
“Vâng.”
Xa phu điều khiển xe ngựa đi ra hai bước, chạy tới phía trước chiếc xe ngựa trống không.
Chậm rãi, Vương Hoằng xốc lên rèm xe, để khuôn mặt của hắn và Trần Dung đều xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Lần này, mọi người đều ngẩn ra, đảo mắt vang lên từng tiếng nghị luận.
Lang Gia Vương Thất là loại người nào đây? Không cần Vương Hoằng lộ diện, mọi người cũng biết chàng ở bên cạnh. Nhưng mà, chàng lại ôm một đạo cô, cứ thế lộ diện trước mặt mọi người.