Người Vốn Phong Lưu

Chương 46: Người Vốn Phong Lưu



Một nữ lang khác trong Trần thị ở Nam Dương khinh thường hừ nhẹ một tiếng, ở bên nói: “Cũng chỉ là thất phu đã sửa lại dòng họ thôi, bộ dạng tuấn mỹ thì thế nào chứ?” Nàng ta nói tới đây, nhìn thấy Trần Vi mở to mắt nhìn mình, nâng cằm lên, hất cái mũi nhỏ cực kỳ kiêu ngạo nói: “Có điều nói đi phải nói lại, nếu không phải vì y có xuất thân như thế, cũng không tới phiên một thứ nữ như muội được gả vào đó.”

“Trần Thiến, tỷ!”

“Ta thế nào?”

“Hai người các muội yên lặng một chút, xem kìa, bọn họ đều nhìn về bên này rồi.”

Lời này vừa nói ra, hai thiếu nữ đồng thời đều ngậm miệng.

Đúng lúc này, các nàng nghe thấy phía trước trở nên ồn ào, không khỏi theo tiếng đi tới. Vừa nhìn qua, các nàng ngạc nhiên nhìn xe ngựa của Trần Dung dẫn theo một đội xe ngựa chậm rãi chạy vào trong sân.

Trong sân, đúng là lúc mọi người đang ngắm ca kỹ nghe tấu khúc, thưởng thức lá thu rơi rụng, trong thời điểm ở khung cảnh này, xuất hiện một đoàn xe đồ sộ như vậy, chẳng những nhóm thiếu niên ngừng nói giỡn, ngay cả ca kĩ cũng ngừng vũ đạo, quay đầu nhìn lại.

Đúng lúc này, xe ngựa của Trần Dung đã dừng lại.

Bình ẩu nhảy xuống từ trong xe ngựa, vươn tay hướng về phía nữ lang nhà bà.

Rèm xe được xốc lên.

Một bàn tay trắng nõn, dưới xiêm y vàng nhạt càng trở nên nổi bật, như mỹ ngọc xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Trong sự kinh ngạc của nhóm thiếu niên hoa phục, nhìn thấy tình cảnh này, bọn họ đồng thời thẳng lưng, ngẩng đầu, hứng thú chờ đợi người trong xe.

Được Bình ẩu nâng đỡ, một cô nương thanh mĩ hoa diễm xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Nàng là Trần Dung.

Trần Dung vừa lộ diện, Trần Vi và các nữ tử khác cũng không dám tin trợn tròn hai mắt.

Trần Dung ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, nàng buông tay Bình ẩu ra, vén mái tóc, đi guốc mộc, tư thế phong tình hướng tới chúng thiếu niên, cũng đi về phía Trần Thuật.

Đối với nhóm thiếu niên mà nói, cấp bậc mỹ nhân như Trần Dung, bọn họ thấy cũng nhiều. Điều khiến bọn họ nhìn không chuyển mắt, chính là phần phong tình khác hẳn với người thường kia. Trong vẻ kiều mỵ thành thục có sự thanh thuần ngọt ngào.

Trước mắt bao người, Trần Dung đi đến trước tháp của Trần Thuật, sau đó, nàng thi lễ, cúi đầu, thanh thanh nói: “A Dung gặp qua thúc phụ.” Chần chờ một hồi, nàng vẫn cúi đầu, mặt có chút đỏ hồng, ngượng ngùng nói với Trần Thuật: “A Dung không biết thúc phụ đang mở tiệc chiêu đãi tân khách, đã đường đột rồi, xin chớ trách.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dừng một chút, bàn tay trắng thuần như ngọc của nàng chỉ về phía đội xe ngựa phía sau, lúng ta lúng túng nói: “Khi A Dung đi qua Phổ thành, đột nhiên nghĩ đến mọi người đều đi về phía nam, đến thành Nam Dương, vô cùng đông đúc, trong thành sẽ bị thiếu lương thực. A Dung tốn hết gia tài, đem mọi vải vóc tiền tài toàn bộ đổi thành lương thực. Mới vừa rồi từ chỗ Nhị bá mẫu nghe thấy lương thực trong phủ không đủ, Trần Dung bất tài, nguyện bỏ ra mười cỗ xe gạo đưa cho thúc phụ, để giúp thúc phụ giải tỏa tâm tình.”

Mê Truyện Dịch

Nàng nói, mười cỗ xe ngựa lương thực của nàng đều đưa cho một m*nh tr*n Thuật từ từ dùng hết!

Trần Thuật tầm 45, 46 tuổi, bộ dạng tròn tròn mũm mĩm, ngũ quan thực đoan chính. Khi Trần Dung vừa nói tới mười cỗ xe lương thực, khuôn mặt vẫn tươi cười hiền hòa lại lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Nữ lang nho nhỏ này lại có số tiền lớn như thế!

Mười xe, phải biết rằng, gia tộc như bọn họ, mỗi lần quyên tặng lương thực cho Nam Dương vương cùng Nhiễm Mẫn để đối kháng với Hồ tộc, cũng chỉ là mười cỗ xe lương thực!

Hai ngày trước nghe nói Trần Dung này khẳng khái hào phóng, là người có tài, hôm nay vừa gặp, quả nhiên bất phàm!

Trần Thuật nhìn Trần Dung ngại ngùng, khuôn mặt thanh mỹ non nớt, lại nhìn dáng người cao diệu của nàng, không khỏi lộ ra tươi cười vừa lòng. Hắn đứng dậy, hai tay đưa ra, hiền lành cười nói: “Con cần gì đa lễ? Ngồi đi, mau mau ngồi xuống.”

Trần Dung không nhân thể mà đứng lên, nàng lắc đầu, cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “A Dung, A Dung còn có chuyện muốn nói.”

“Vậy sao?” Trần Thuật cười thực hiền lành: “Có gì muốn nói thì cứ nói đi.”

Lúc này, Trần Dung lại do dự.

Nàng nhìn quanh trái phải, cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Không, không có gì để nói.”

Rõ ràng là có lời muốn nói mà.

Trần Thuật hiểu ra, hắn đứng lên, nói: “Đi theo ta.”

“Vâng.”

Nhìn bóng dáng nhẹ nhàng thướt tha của Trần Dung đi theo phía sau Trần Thuật, một đệ tử hoa phục hứng thú hỏi hạ nhân Trần phủ: “Nữ lang này là ai?”

“Trần thị A Dung, là thứ nữ của con vợ kế trong chi tộc.”

Lời này vừa nói ra, thiếu niên kia nhất thời mất hết hứng thú, hắn lắc đầu, một lần nữa ngồi xuống.

Trần Thuật dẫn Trần Dung đi vào trong chính đường, hắn lững thững đi đến ngồi xuống ở chủ tháp, nhìn Trần Dung chăm chú cười nói: “Có chuyện gì? A Dung có thể nói được chưa?”