Người Vốn Phong Lưu

Chương 465: Người Vốn Phong Lưu



Thái giám trung niên trừng mắt nhìn Trần Dung tức giận n.g.ự.c phập phồng, cất cao giọng, kêu lên: “Vì sao tiên cô lại tức giận? Không muốn sao?”

Giọng nói khí thế bức người mà đến, dường như muốn nàng bộc lộ mọi lửa giận cùng rít gào.

Trần Dung rũ hai mắt.

Chậm rãi, nàng lui ra phía sau một bước, sau khi lắc đầu thì nói: “Ta là người xuất gia, vừa rồi bị m.á.u tươi làm cho kinh sợ, tâm không thể an bình.”

Bộ dạng nàng phục tùng liễm mục, trì thủ thi lễ, nghiêm túc nói: “Hai chữ Uy Đức, Hoằng Vận Tử vạn vạn lần không dám nhận. Còn thỉnh bệ hạ thu hồi thánh chỉ.”

Dứt lời, nàng cúi đầu thối lui về phía sau.

Thái giám kia hơi nổi giận, hắn dắt cổ họng kêu lên: “Ngươi dám kháng chỉ?”

Trong giọng nói mang theo sát khí.

Trần Dung cũng không ngẩng đầu, chỉ bình thản trả lời: “Hoằng Vận Tử chính là người nơi thế ngoại, loại thánh chỉ này, có thể không cần tiếp nhận.”

“Ngươi dám kháng chỉ?”

“Người nơi thế ngoại, có thể không cần tiếp nhận.”

Thái giám kia cười rộ lên với giọng sắc nhọn: “Được, được.”

Hắn nói tới đây, tay áo dài phất một cái, thét to: “Đi”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ra lệnh một tiếng, mọi người đồng thời xoay người.

Đúng lúc này, dưới chân núi lại truyền đến tiếng cổ nhạc.

Tiếng cổ nhạc này?

Người ở đây cũng không có mấy ai là kẻ ngu xuẩn, vừa nghe thấy tiếng cổ nhạc này, tiếng ồn ào vừa mới vang lên lại trở nên yên tĩnh.

Trần Dung cũng ngẩng đầu lên, nàng hướng tới chân núi bị cây cối rậm rạp che phủ tầm nhìn, nhịn không được kêu lên: “Kia, lại có sứ giả đến đây ư?”

Dứt lời, nàng theo phản xạ quay đầu nhìn Vương Hoằng, sau khi đối mặt với Vương Hoằng khoanh tay mà đứng, lẳng lặng mỉm cười, nàng thu hồi ánh mắt: Vẻ mặt chàng đang suy tư, xem ra cũng đang nghi hoặc.

Vì thế, Trần Dung nhìn về phía thái giám trung niên kia.

Giờ phút này, thái giám trung niên dẫn chúng cung nữ hộ vệ, vẻ mặt tức giận cùng oán khí chuẩn bị rời đi, vừa nghe thấy tiếng cổ nhạc cũng ngẩn ngơ, đảo mắt, gương mặt của hắn trở nên đỏ bừng.

Đỏ mặt, thái giám trung niên kia rít gào: “Hồ nháo, thật sự hồ nháo.” Hắn nổi giận đùng đùng vung tay áo, quát: “Chúng ta đi.”

Mê Truyện Dịch

Thái giám trung niên lao xuống phía dưới, đúng lúc chạm mặt cùng với đội cổ nhạc kia.

Trong nháy mắt, hai đội đều yên tĩnh, rồi lại lập tức lại khôi phục như thường, đội cổ nhạc kia tiếp tục nghênh ngang đi lên núi.

Chỉ chốc lát, một tiếng quát chói tai có chút quen thuộc truyền đến: “Là Hoằng Vận Tử tiên cô sao?”