Người Vốn Phong Lưu

Chương 479: Người Vốn Phong Lưu



Tiếng cười to dần dần đi xa, kia thái để ý không đợi hai người đáp ứng đã nghênh ngang rời đi.

Thái Lý vừa đi, Trần Dung liền nhìn về phía Tôn Diễn.

Nhìn thiếu niên tuấn tú này, Trần Dung nhẹ giọng nói: “Đa tạ.” Đa tạ cậu ca ngợi, biểu dương…… Tôn Diễn quay đầu nhìn về phía nàng.

Vóc người của cậu cao hơn Trần Dung nửa cái đầu, trong gió đêm, thân hình vẫn còn mảnh khảnh này lại trầm ổn giống như núi.

Cậu nhìn Trần Dung, lộ ra hàm răng tuyết trắng, hai mắt sáng ngời như mắt sói. Cậu cười thần bí, chậm rãi nói: “A Dung, ta sẽ ở Kiến Khang lâu một chút.”

Trần Dung gật đầu, vui vẻ nói: “Tốt tốt.”

Tôn Diễn ha hả cười, cậu chắp hai tay, chậm rãi nói: “Lần này ta ở lại Kiến Khang có hai việc, thứ nhất là vì để chống lại người Hồ. Thứ hai là vì A Dung.”

Vì ta?

Trần Dung hiếu kì, nàng cười hỏi: “Vì ta cái gì?”

Tôn Diễn tiến lên một bước, cậu vươn tay đặt trên vai nàng, nói: “Muội là muội tử của ta mà, muội sống chật vật như thế, ta làm huynh trưởng, dù thế nào cũng phải ra mặt đúng không?” Cậu chớp mắt với Trần Dung vài cái, làm mặt quỷ, vẻ mặt tuy là buồn cười, nhưng lời nói của cậu lại bộc lộ kiên định đặc trưng của một thiếu niên: “Vương Hoằng hỗn đản kia không phải đã chiếm hết tiện nghi của muội sao? Vi huynh sẽ cho hắn xem xem, muội tử của ta không phải người có thể tùy ý bắt nạt! Ta muốn để cho muội có một cuộc sống phong quang, thoáng đãng vui vẻ ở Kiến Khang này!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sống một cuộc sống phong quang, thoáng đãng vui vẻ?

Trần Dung bật cười, nàng vươn tay nắm ống tay áo của cậu, thở dài: “Huynh đó.” Tuy là thở dài, nhưng lòng nàng tràn đầy vui sướng.

Trần Dung thở dài, là vì nàng biết ở Kiến Khang người quyền quý nhiều như mây, Tôn Diễn vừa mới đến đây, còn chưa tạo dựng thanh danh, còn phải bảo vệ nàng, thật sự không dễ dàng. Nhưng nàng vẫn cao hứng, thật sự cao hứng.

Trần Dung nhìn Tôn Diễn, sau một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng cười nói: “Chuyện tốt nhất trong đời của ta, đó là gặp gỡ huynh.”

Tôn Diễn ha hả cười.

Mê Truyện Dịch

Hai người dắt tay nhau đi về phía phòng ở, vừa đi, Trần Dung vừa kể lại cho cậu nghe toàn bộ mọi chuyện. Trong lúc nàng tự thuật, gương mặt tú lệ của Tôn Diễn khi thì xanh mét, khi thì ca thán không thôi.

Đi đến trước cửa phòng, nhìn Trần Dung đẩy cửa bước vào, Tôn Diễn đột nhiên gọi: “A Dung.”

Trần Dung dựa cửa nhìn lại.

Lúc này, Tôn Diễn khoanh hai tay trước ngực, cậu lại đánh giá Trần Dung từ trên xuống dưới lần nữa rồi nói: “A Dung, dạ yến đêm nay, muội muốn thế nào thì cứ như thế đi, ngay cả về sau, cũng cứ tùy ý đi.” Cậu nhếch miệng cười: “Dù sao tên đạo cô của muội, cũng không còn lạ lẫm gì nữa.”