Đến khi nhìn một hồi lâu, Bình ẩu cũng không nghe thấy trong đó truyền ra tiếng động gì.
Thầm than một tiếng, Bình ẩu đành giả bộ đi đến bên ngoài tẩm phòng, sau khi cất cao giọng gọi vài tiếng, Bình ẩu nhìn về phía mấy người này nói: “Thất lễ, nữ lang nhà ta xem ra đang ngủ rồi.”
“Thật sự là đáng tiếc.” Hai người đó thi lễ, xoay người bước đi. Đến khi bọn họ xoay người, Bình ẩu mới phát hiện, hai người này mặc phục sức của Lang Gia Vương phủ! Bọn họ đúng là người đi theo bên cạnh Vương gia Thất lang, trách không được nói năng tao nhã, cử chỉ cấp bậc lễ nghĩa mười phần. Trách không được mà!
Trong khoảng thời gian ngắn, theo trực giác Bình ẩu cảm thấy buồn bực, khi nhìn về phía Trần Dung đứng trong bóng đêm, trong ánh mắt có sự thầm oán.
Đèn đuốc vừa dời xa, Trần Dung đã bước ra từ trong bóng đêm, nàng cũng không để ý tới ánh mắt thầm oán của Bình ẩu, nhìn thẳng chỗ chủ điện náo động ồn ào, nói: “Cơ hội này, quả thật hiếm có.”
Trong bóng đêm, hai mắt Trần Dung phát sáng kinh người.
Cũng không biết qua bao lâu, Trần Dung đột nhiên nói: “Ẩu, nếu tại trường hợp này, có nữ lang ở trước mặt mọi người hướng Vương thị Thất lang cầu yêu, mọi người sẽ phản ứng thế nào?”
Bình ẩu ngẩn ra, bà chớp chớp đôi mắt nhỏ, vẻ mặt mơ hồ.
Trần Dung không nhìn về phía bà, nàng cau mày, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm chủ điện. Sau một lúc lâu, nàng thì thào nói: “Chỉ cần chàng không bác bỏ ta, chỉ cần chàng để lại mặt mũi cho ta……”
Lúc này, Bình ẩu rốt cục hiểu được ý tứ của nàng. Bà vội kêu lên: “Nữ lang, không thể, vạn vạn lần không thể. Sao người có thể xứng đôi với Vương thị Thất lang chứ? Làm như vậy, sẽ chỉ khiến nữ lang trở thành trò cười của người Nam Dương đó!”
Mê Truyện Dịch
Trần Dung rủ hai mắt, sau khi suy nghĩ, nàng đột nhiên xoay người hướng về phía tẩm phòng.
Bình ẩu quen thuộc nhất với tính cách của nàng, vừa thấy nàng như vậy, thì biết nàng đã quyết định. Trong lòng khẩn trương, bà vội vàng đuổi kịp, vừa kéo ống tay áo của Trần Dung, vừa nói một cách gấp gáp: “Nữ lang, không thể mà, không thể đâu. Không phải còn có thúc phụ Trần Thuật sao? Ngài ấy coi trọng người mà, nếu người có việc, ngài ấy sẽ nguyện ý hỗ trợ.”
Trần Dung không quay đầu, chỉ thản nhiên nói: “Thúc ấy sẽ không. Thúc đã tặng cho ta mười xe vải và bạch túc, lại cho vàng lá, cũng đã chịu thiệt rồi. Lấy tính cách của thúc ấy, sẽ không đâu.” Ý tứ của hắn nàng hiểu rõ, chính là chỉ giúp ta một lần thôi. Nếu ngày mai, ngày kia, Nam Dương vương có ý muốn, hoặc trưởng bối khác vẫn giữ vững ý kiến, bản thân sẽ bị buộc đến con đường cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiện tại, Vương gia Thất lang ở trước mặt mọi người nhắc tới mình, sự coi trọng của chàng cũng đủ khiến cho Nam Dương vương để ý. Nói không chừng, chỉ cần một câu của Nam Dương vương, bản thân sẽ được nâng tiến vào trong phủ Nam Dương vương ngay trong đêm nay, từ nay về sau, trong thiên hạ sẽ không còn Trần thị A Dung nữa!
Không được, nàng nhất định phải đem mọi biến hóa khống chế trong lòng bàn tay của mình! Kể cả khi chỉ nắm chắc được năm phần!
‘Kẹt’ một tiếng, Trần Dung đẩy mạnh cửa tẩm phòng, sau đó ống tay áo của nàng vung lên, xảo diệu hất tay của Bình ẩu ra.
Đi vào, mất đến một canh giờ.
Một lúc lâu sau, Trần Dung đi ra, vẫn là bộ dạng như thế, có điều nàng đã thay lại bộ hoa phục vàng nhạt và tím nhạt giao nhau đã mặc ban ngày kia.
Tóc dài của nàng vẫn rối tung, dưới chân đi guốc mộc.
Có điểm khác biệt duy nhất so với bàn ngày là, ở bên hông nàng có một thanh đoản kiếm vỏ ngoài hoa mỹ. Khi nàng bước đi, châu ngọc gắn trên vỏ kiếm cùng với ngọc bội bên hông va vào nhau, vô cùng dễ nghe.
Bình ẩu thật không ngờ, nữ lang đi vào một canh giờ, vậy mà không làm gì cả. Bà không khỏi mở to mắt, kinh ngạc nhìn Trần Dung.
Trần Dung đối diện với ánh mắt của Bình ẩu, mỉm cười, cúi hạ thắt lưng, ôm thất huyền cầm lên.
Nàng lướt qua Bình ẩu, guốc mộc gõ trên đất, thản nhiên đi về phía trước. Trong lúc nàng bước đi, tóc đen dài phủ trên vai nàng theo cước bộ mà phiêu đãng. Đuôi tóc lại đong đưa bên dưới theo sự chuyển động của vòng hông. Nhìn bóng dáng của nàng, Bình ẩu không khỏi âm thầm tán thưởng: Dáng người của nữ lang nhà ta thật sự yểu điệu hấp dẫn người khác. Đừng nói là Trần thị, ngay cả toàn bộ thành Nam Dương, cũng rất ít có nữ lang đại gia tộc nào có phong tư xinh đẹp này.
Bà đứng lặng, nhìn thấy Trần Dung đã đi xa, vội vàng bước nhanh đuổi theo. Vừa chạy được vài bước, Bình ẩu nghĩ đến Trần Dung cố chấp như thế, lời mình nói khẳng định nàng sẽ không nghe, không bằng gọi Thượng tẩu cùng đi, vì thế vội vàng quay ngược trở lại nội viện.
Mà lúc này, trong tiếng guốc mộc gõ trên đất, Trần Dung đã đi ra khỏi sân viện nhà mình.