Người Vốn Phong Lưu

Chương 490: Người Vốn Phong Lưu



Tôn Diễn nhìn tươi cười đắc ý trên mặt nàng, lắc lắc đầu, bật cười nói: “Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí này!”

Nói tới đây, cậu lại nhếch miệng cười, con ngươi tú lệ sáng ngời: “Phụ nhân này, chỉ cần có một cơ hội sẽ nắm thật chặt, điểm ấy ta cũng không bằng.”

Trần Dung cười.

Đúng lúc này, Trần Diễn nói thầm: “Cẩn thận ngẫm lại, Vương Hoằng kia cũng đáng thương.”

Lời này vừa thốt ra, Trần Dung hung hăng liếc cậu một cái.

Đối mặt với ánh nhìn của nàng, Tôn Diễn nhếch miệng cười, tùy tiện nói: “Là thật sự đáng thương. Nhất định hắn dù thế nào cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ thích một phụ nhân như muội, khiến cho hắn muốn bỏ cũng không bỏ xuống được, dù lấy hay bỏ, đều khiến hắn đau lòng!”

Lúc này, bên ngoài ồn ào náo động, tiếng thét chói tai càng vang. Trong nháy mắt, còn có mấy cành hoa dại xuyên qua rèm xe ném vào mặt vào mắt của Trần Dung.

Trần Dung vươn tay xoa mắt, nhìn Tôn Diễn kêu lên: “Mau đi ra, mau đi ra đi, đừng để mấy nữ nhân hủy dung ta mà.”

Tôn Diễn lại nhếch miệng cười, cậu đánh giá Trần Dung từ trên xuống dưới lần nữa, vui vẻ nói: “Nếu bộ dạng này của muội để cho các nàng nhìn thấy, phỏng chừng hôm nay muội cũng đừng nghĩ tới việc về nhà.”

Vừa nói, cậu vừa cười vui rời khỏi đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xe ngựa của Trần Dung tiếp tục chạy về phía trước.

Chưa được vài bước, xe ngựa lại chậm lại, Trần Dung cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Tại sao lại tới nữa?” Tuy là chất vấn, trong giọng nói, hoặc nhiều hoặc ít có vui mừng cùng thả lỏng.

Rèm xe khẽ lay động, khi Trần Dung nhíu mày ngẩng đầu lên, giọng một phụ nhân truyền đến: “Trong xe ngựa là Hoằng Vận Tử sao? Chủ nhân nhà ta cho mời.”

Từ sau việc ở phủ Kiến Khang vương, Trần Dung vừa nghe thấy câu ‘Chủ nhân nhà ta cho mời’ liền rùng mình. Nàng lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Không gặp.”

Một lời thốt ra, Trần Dung quát với xa phu: “Đi thôi.”

Xa phu vội vàng đáp lời, đánh xe ngựa rời đi.

Nhìn xe ngựa đi xa, phụ nhân 30 tuổi kia chạy đến bên một chiếc xe ngựa, hướng tới người ở bên trong nhẹ giọng nói: “Nàng nói không gặp.” Dừng một chút, phụ nhân này tức giận tiếp lời: “Ngữ khí rất vô lễ.”

Người trong xe ngựa trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Thất huynh đối với phụ nhân này si mê chi cực, theo lời người ta nói, phụ nhân này cũng không phải là người tầm thường. Lần sau sẽ có cách gặp mặt.”

Giọng nói ôn nhu tao nhã mang theo một chút trẻ con.

Mê Truyện Dịch