Người Vốn Phong Lưu

Chương 494: Người Vốn Phong Lưu



Chèo được ra xa, Trần Dung cười khanh khách, kêu lên với Thượng tẩu: “Tẩu, ta làm được rồi, ngươi đưa một quyên cho hắn, bảo hắn trở về đi.” Lời Trần Dung vừa thốt ra, hán tử đen gầy do chịu nắng gió trên sông vội vàng quỳ xuống nói cảm tạ. Trong giọng nói của hắn lộ vẻ kinh hỉ: Một quyên sao! Đơn giản như vậy đã kiếm được một quyên, đúng là làm việc cho quý nhân vẫn có lợi hơn.

Trần Dung vừa mới học được cách chèo thuyền, đúng là vui đến quên cả trời đất. Nàng chèo đi chèo lại trong hồ nước, còn lên tiếng hát vang:

“Bỉ giảo đồng hề, bất dữ ngã ngôn hề.

Duy tử chi cố, sử ngã bất năng xan hề.

Bỉ giảo đồng hề, bất dữ ngã thực hề.

Duy tử chi cố, sử ngã bất năng tức hề.”

Tiếng ca của nàng trong trẻo vút cao, triền miên tương tư, nhưng lại biểu lộ vài phần sung sướng thoáng đãng. Ca hát hai lần, Trần Dung nhíu mày, thầm nghĩ: Sao lại hát mấy câu này? Tự dưng lại khiến tâm loạn. Nghĩ đến đây, nàng lắc lắc đầu, tiếp tục chèo thuyền quanh hồ.

Còn chưa cập bờ, tiếng cười trong trẻo của thiếu niên truyền đến: “Vừa nghe thấy muội ca hát, ta nói phụ nhân này sao không thể ra vẻ thâm trầm siêu thoát một chút chứ?”

Mê Truyện Dịch

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng nói này, đúng là của Tôn Diễn.

Trần Dung vui sướng ngẩng đầu, nhìn mỹ thiếu niên mặc trường bào, mở to hai mắt, lại vui vẻ ra mặt kêu lên: “Ai bảo huynh nghe lén?” Nàng tà nghễ liếc cậu, đánh giá một phen, tò mò hỏi: “Sao lại ăn mặc như thế, huynh muốn xuất môn sao?”

Tôn Diễn đẩy lọn tóc rủ trước đấu lạp, trả lời: “Không phải muội muốn đi dạo thành Kiến Khang sao? Hôm nay ta đến là muốn bồi muội đi chơi.”

Trần Dung mừng rỡ, nàng thả người nhảy lên bờ, hai mắt tỏa sáng hỏi: “Thật sao, thật sao?”

Tôn Diễn cười nói: “Tất nhiên là thật, yên tâm, lần này ta đã dẫn theo mười cao thủ. Nếu muội còn lo lắng, hộ vệ hoàng gia của muội cũng có thể đi theo.” Hộ vệ hoàng gia, phô trương rất lớn, hơn nữa cũng chưa quen nghe Trần Dung chỉ huy, bởi vậy hôm nay khi Trần Dung lâm triều cũng không mang theo bọn họ, lúc này đi du ngoạn, lại càng không nghĩ tới việc đó.

Cậu vươn tay vỗ vai Trần Dung, vẻ mặt hưng phấn nói: “A Dung.”

Trần Dung quay đầu cảnh giác trừng mắt cậu.

Tôn Diễn nhếch miệng, tươi cười ôn hòa dễ gần lộ ra hàm răng tuyết trăng: “A Dung, muội ăn mặc như sáng nay đi.” Trong ánh mắt mang ý hỏi của Trần Dung, Tôn Diễn vuốt gáy, nuốt nước miếng nói: “Hì hì, muội không biết, Trong Túy Hồng lâu kia có một loại rượu ngon cực phẩm. Các nàng nói, chỉ tiếp đãi các đệ tử thế gia, hì hì, đặc biệt là tuyệt thế mỹ nam.”