Tôn Diễn cùng nàng tâm ý tương thông, lập tức hiểu được ý tứ của Trần Dung. Cậu thu kiếm đang đặt trên cổ của Trần gia Đại tẩu, nhìn chằm chằm ả lạnh lùng nói: “Ác phụ, cẩn thận một chút. Nếu móng vuốt của ngươi dám động chạm gì thì cẩn thận cái tay của ngươi đó!”
Sau đó, cậu hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.
Trần gia Đại tẩu ngơ ngác nhìn hai người một trước một sau rời đi, đột nhiên, ả vọt đứng lên, chạy ra bên ngoài.
Trong nháy mắt, ả đã vọt tới đầu đường, nhìn đôi nam nữ tao nhã nhảy lên xe ngựa, lại nhìn về phía mười hộ vệ đi theo bọn họ, còn có xe ngựa xa hoa kia, Trần gia Đại tẩu phun một bãi nước miếng xuống đất, nói: “Thật sự là kẻ d*m đ*ng, thay đổi nam nhân từng người một.” Nói thì nói như thế, nhưng giọng cũng chỉ thốt ra thầm thì.
Vừa lên xe ngựa, Tôn Diễn nói với vẻ lười biếng: “Đối với loại dân đen này, cần gì phải tốn nhiều công sức, nếu muội đã không thích, ta sẽ sai người g.i.ế.c ác phụ kia là được.”
Trần Dung cúi đầu, một hồi lâu, nàng thấp giọng nói: “Ta không thể thay Đại huynh quyết định nhân sinh của huynh ấy.”
Mê Truyện Dịch
Nàng quay đầu, cười nói với Tôn Diễn: “Việc này thực không có ý nghĩa, chúng ta tiếp tục dạo chơi đi.”
Tôn Diễn gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cậu ngả về phía sau, nhìn Trần Dung chăm chú.
Cảm giác được ánh mắt của cậu, Trần Dung cười nói: “Nhìn ta làm cái gì?”
Tôn Diễn vẫn đang nhìn nàng chăm chú, thở dài: “A Dung, vì sao muội lại muốn xuất gia? Xuất gia rồi, cả đời này nhất định sẽ cơ khổ. Ta, ta…” Cậu nói tới đây lại thở dài một tiếng, rồi tiếp lời: “Không đến Kiến Khang, thì cũng không biết quyền thế của Vương thị lại mạnh đến vậy. Nếu A Dung muốn thoát khỏi thân phận đạo cô, thì hãy xin Vương Thất lang giúp đỡ.”
Trần Dung liếc cậu một cái, rầu rĩ nói: “Ai nói ta muốn hoàn tục? Như thế này rất tốt!”
Tôn Diễn lắc đầu, khẽ nói: “Không có ai không có nhà để nương tựa, về già rồi thì phải làm sao bây giờ? Huống chi, A Dung lại là người thích náo nhiệt.”
Trần Dung ngẩn ra, nàng chu miệng lên, muốn phản bác cậu vài câu, nhưng lời đến bên miệng lại chỉ biết mấy máy môi vài cái, cuối cùng không có lời nào để nói.
Trong xe ngựa trở nên trầm mặc.
Một hồi lâu, Tôn Diễn đột nhiên nói: “Trước khi tìm được A Dung, ta đã gặp Vương Hoằng.” Cậu vỗ về trường kiếm bên hông, hung tợn nói: “Vốn định thừa dịp khi không có ai chú ý, sẽ vẽ một ký hiệu trên người hắn, nhưng lại nghe thấy một câu của hắn nên bỏ qua cho hắn.”