Trần Dung thoải mái, giọng thanh thúy phảng phất hào khí: “Đúng vậy, A Dung thỉnh Ngô thúc làm chủ bút phân chia tài vật. Thúc là người công chính, chắc chắn mọi người sẽ tâm phục.”
Nàng nói đến đây, nhướn mày, ngạc nhiên lớn giọng: “Ngô thúc, Ngô thúc? Sao thúc lại run rẩy thế? Hay là không muốn?”
Ngô thúc vội rặn ra nụ cười, nuốt nước bọt, mặt trắng bệch lúng túng nói: “Tất nhiên ta nguyện ý, thật sự nguyện ý.”
“Vậy sao thúc không tiến lên? Cũng không còn sớm nữa rồi.”
“Vâng, vâng, ta tiến lên đây.”
Khi Ngô thúc cứng ngắc bước tới, tiếng thở dài của Tôn lão vang từ phía sau: “Ngô Dương à, nữ tử còn xem tiền tài như cặn bã, còn ngươi là kẻ sĩ sao lại sắc mặt xanh mét, hành động căng thẳng, hai mắt vô hồn vậy? Haiz, ngươi thua xa nàng rồi!”
Người thời này thích bình luận, những lời của trưởng giả có thể ảnh hưởng đời người. Nghe thế, trên gương mặt gầy gò Ngô Dương hiện ra sắc khí đen.
Ngô Dương chậm rãi tiến đến bên Trần Dung.
Nàng đứng lên, lấy tay áo che miệng ngáp một cái, nói: “Tiền tài phân chia xong, ai muốn đi hay ở lại tự do.”
Nói rồi, nàng lười biếng bước về tẩm phòng.
Hơn bảy mươi người không nhiều, nhưng Ngô Dương cũng mất gần một canh giờ mới xong việc phân chia.
Đặt bút xuống, đứng dậy trong tiếng cười vui của mọi người, hắn ngơ ngác nhìn đống tài vật trước kia cao như núi giờ chỉ còn ít ỏi, cảm thấy bước chân nặng như gánh ngàn cân.
Trời ơi! Bọn họ đâu ai nhàn rỗi, mấy thứ này đưa họ nhét kẽ răng họ còn ngại không đủ, nếu họ trách, ta biết ngày lành không còn.
Hắn u sầu, không màng cả Tôn lão cáo lui.
Trong lúc sợ hãi, đôi mắt Ngô Dương bỗng sáng lên: nghe nói trong Trần phủ còn có vật quý hiếm, có lẽ thứ đó sẽ làm hài lòng mọi người.
Đúng lúc ấy, tiếng nói thanh thúy của Trần Dung vang lên từ tẩm phòng: “Ngô thúc, Bình ẩu, Thượng tẩu.”
Ba người giật mình, đồng thanh đáp: “Dạ.”
“Ai còn chưa rời đi?”
Mê Truyện Dịch
“Mười lăm người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tốt lắm. Ta có một vật cực kỳ đặc biệt, mời ba người cùng mười lăm người dẫn đi đưa đến Vương phủ. Nói rằng phụ thân không còn tại đây, ta chỉ là nữ nhi yếu đuối không thể gánh vác. Muốn dùng kỳ trân gia phụ lưu lại dâng tặng, chỉ cầu Trần phủ có thể gia nhập đội ngũ Vương phủ, đồng hành bên họ.”
Nói đến đây, cửa tẩm phòng kẹt một tiếng mở ra, một bảo vật ánh hồng lung linh chói mắt hiện ra trước mặt mọi người.
Vừa thấy vật này, mắt Ngô Dương tối sầm, suýt ngất.
Bảo vật phát sáng toàn thân, là khối san hô cao ba thước, hình dáng giống thân cây. San hô sinh trưởng dưới đáy biển, rất khó kiếm, huống hồ đây trong suốt, không tỳ vết!
Thật bảo vật! Ngô Dương không nén được tiến lên một bước, kêu to: “A Dung không được, tuyệt đối không được.”
Hắn lớn tiếng gọi, thấy ánh mắt Trần Dung có chút ngạc nhiên, vội thu thần, giải thích: “Nữ lang vừa mới phân phát hơn nửa gia tài, nay trong phủ chỉ còn bảo vật này đáng giá. Sao lại để bảo vật cuối cùng đại nhân lưu lại để cho A Dung đẩy ra ngoài? Không nên như vậy!” Giọng nghiêm trọng, thở dài: “Nữ lang, thành gia khó mà bại gia dễ, nếu làm vậy, chỉ sợ mọi người đều nói con phá sản mất.”
“Phá sản?”
Trần Dung mở to mắt nhìn, trong ánh mắt đen láy ẩn chút mỉa mai, nàng nghịch ngợm đùa giỡn bảo vật trên tay – hành động này khiến không chỉ Ngô Dương mà cả đám người Bình ẩu cũng phải thốt lên.
Khóe môi nàng nhếch lên, tràn đầy khinh miệt: “Chỉ là vật dư thừa, Ngô thúc quan tâm quá mức rồi.”
Nàng phớt lờ Ngô thúc, nhìn hai người Bình ẩu, quát: “Các ngươi nâng vật, không cần dùng lụa mỏng, lập tức đem đến Vương phủ.”
Không dùng lụa che? Chẳng phải là mang đi cho mọi người chiêm ngưỡng sao!
Ngô thúc hốt hoảng gọi: “Tuyệt đối không được!”
Trần Dung liếc mắt tà nghiệt, lạnh lùng hỏi: “Tại sao không được?”
Ngô thúc ngắc ngứ, hắn lúng ta lúng túng sau một lúc lâu mới trả lời nàng: “Bảo vật bực này, sẽ dễ dẫn tới đạo tặc.”
Trần Dung cười, nàng híp hai mắt, một bên đánh giá biểu tình của Ngô thúc, một bên lại lắc lắc san hô trong tay, cực kỳ tùy ý nói: “Đưa nó đến Vương phủ, nó chính là của Vương gia. Nếu hấp dẫn đạo tặc, cũng là Vương gia hấp dẫn đạo tặc, đâu có liên quan gì đến ta? Mà cũng có liên quan gì đến khanh (từ cổ, cách xưng hô ngôi thứ 2 một cách khách sáo, thường dùng để gọi người dưới vai vế thấp hơn)?”
Mấy chữ cuối cùng, cũng không biết nàng cố ý hay là vô tình mà lại tăng thêm ngữ khí.
Trong khoảng thời gian ngắn, Ngô Dương cảm thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía mình, trên trán hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Không được, thứ này vạn vạn lần không thể để A Dung đem tặng đi, c.h.ế.t tiệt thật! Tiểu nữ tử sao lại quật cường như thế, phải làm thế nào để thuyết phục nàng đây?
Ngay lúc Ngô Dương đau khổ suy nghĩ, Trần Dung hướng về phía mọi người trong sân kêu lên: “Đem khay trầm hương tới đây. San hô tinh mỹ như thế, há có thể nằm trên một khay gỗ tầm thường?”