Ánh mắt của chàng sáng ngời lại ôn nhu như thế.
Nàng từ trong đôi mắt của chàng có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình.
Mê Truyện Dịch
Chậm rãi, Trần Dung buồn bã cười, nàng lắc đầu rồi nói: “Thất lang nghĩ rằng, những điều đó mà ta không biết hay sao? Ngày ấy sau khi chàng mở miệng để ta làm quý thiếp, sở dĩ ta hận chàng chính là vì ngữ khí của chàng.”
Nàng chuyển mắt nhìn ra phía bên ngoài, nói: “Thất lang, ta chưa từng nghĩ tới việc có thể gả cho chàng. Cũng chưa từng cầu mong làm thê tử của chàng.”
Nàng lại nhìn chàng, chậm rãi cười, cất giọng khàn khàn: “Thất lang, ta chỉ muốn tránh né chàng mà thôi. Người như chàng, ta biết bản thân không thể yêu nổi.”
Vương Hoằng chậm rãi rũ mắt, nói: “Nhưng mà, ta không muốn nàng tránh ta. A Dung, ta muốn nàng ở bên cạnh ta, cùng ta sinh nhi dục nữ, bách niên giai lão.”
Bách niên giai lão?
Đôi mắt Trần Dung đỏ lên.
Nàng ngơ ngác nhìn bên ngoài, qua một lúc lâu, nàng mới ngẩng đầu nhìn chàng, nói với giọng kiên định: “Hiện tại tốt lắm rồi, Thất lang.”
Nàng nhìn chàng, mỉm cười rồi nói: “Ta hiện tại chính là ngoại thất của Thất lang mà…… Khi nào chàng muốn thì cứ tới đây, chàng có thể cưới thê nạp thiếp, trải qua cuộc sống như trước kia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng vươn tay xoa đôi môi khô nẻ của chàng, chậm rãi nói: “Chúng ta muốn thì ở chung với nhau, không muốn thì tách ra.”
Nàng nói ra với giọng rất ôn nhu, miêu tả một viễn cảnh rất tốt đẹp.
Vương Hoằng cầm cổ tay nàng.
Chàng nhìn nàng chăm chú, chậm rãi, hắn cười nhẹ, nói với giọng vô lực: “A Dung cần gì lừa ta? Nàng làm ngoại thất của ta, ngay cả hài tử có danh phận hay không cũng không để ý. Tính cách của nàng cương liệt như thế, thật sự có thể dễ dàng tha thứ cho ta cưới thê nạp thiếp sao? Chỉ sợ ngày đó mà đến, nàng sẽ lặng yên rời đi.”
Chàng nhắm mắt, nằm lại trên tháp, hai giọt lệ thấm ra khóe mắt, chua xót nói: “A Dung, tâm của nàng quá mạnh mẽ quá cứng rắn!”
Trần Dung chậm rãi nghiêng người, để mặt mình dán lên mặt chàng.
Cảm giác được mặt chàng ấm áp, bên tai nghe chàng thở dài chua xót, Trần Dung không an ủi, mà nàng cũng không thể an ủi.
Vương Hoằng vươn tay ôm thắt lưng nàng, cất giọng mềm mại: “A Dung.” Chàng hôn mấy cái ở trên mặt nàng: “Ta không muốn buông nàng ra.” Giọng nói ôn nhu mà tùy hứng.
Trần Dung vẫn không nhúc nhích nằm ở trong lòng chàng, lòng của nàng, giờ khắc này thực ngọt ngào, vừa là vì chàng bị bệnh nan y, người đầu tiên tới tìm là nàng, vừa là vì chàng tùy hứng nói chàng không thể buông nàng ra như thế.