Người Vốn Phong Lưu

Chương 511: Người Vốn Phong Lưu



Dừng một chút, nàng lại nhắc nhở: “Nước thật sự nguội rồi.”

Vương Hoằng đem mặt chôn ở trong nước, giọng nói ấp úng truyền đến: “Ta muốn khanh khanh đối với ta giống như lúc ở trong xe ngựa.”

Chàng nói, tất nhiên là lần chàng cứu nàng ra khỏi phủ Kiến Khang vương kia.

Ngày đó, Trần Dung đã trúng mê hương.

Trần Dung nhẫn nhịn, vẫn trả lời: “Tình hình lúc ấy ta không nhớ rõ.”

Vương Hoằng từ trong nước ngẩng đầu lên, lớn tiếng kêu: “Nàng gạt người” Giọng nói lộ vẻ lên án.

Ngữ khí này, giọng điệu này, làm cho Trần Dung nghĩ đến làn da ửng đỏ của chàng, ánh mắt biểu lộ mị ý, còn có khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của chàng.

Mặt nàng đỏ thẫm, cắn môi, Trần Dung thầm nghĩ trong lòng: Ta cố chấp làm gì? Có lẽ qua hôm nay, cũng sẽ không có ngày mai…… Ta, ta chiều chàng chút vậy.

Vừa nghĩ như thế, nàng đứng lên.

Nhìn thấy dáng người yểu điệu duyên dáng của Trần Dung, Vương Hoằng khẽ cười.

Nụ cười này của chàng làm cho Trần Dung rất xấu hổ. Nàng vừa định cất giọng mắng, tiếng bước chân bên ngoài vang lên, giọng của Tôn Diễn từ xa truyền đến: “A Dung, A Dung.”

Tôn Diễn đến đây?

Mê Truyện Dịch

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung ngẩn ra, vội vàng liếc về phía Vương Hoằng. Sau bình phong, Vương Hoằng miễn cưỡng dựa vào thành thùng gỗ: “Khanh khanh, lúc thế này, không thể gặp người ngoài đâu.”

Trần Dung liếc nhìn chàng một cái, đỏ mặt sẵng giọng: “Ai cùng chàng…”

Nói thì nói vậy, nàng tất nhiên là biết, lúc này mà gặp Tôn Diễn thật sự không ổn.

Lúc này, tiếng bước chân đã đi tới ngoài phòng, Bình ẩu cùng Ứng Cô đồng thời nghênh đón, Trần Dung nghe thấy giọng nói của Ứng Cô: “Là Tôn gia lang quân sao, tiên cô nhà ta đã ngủ rồi.”

“Ngủ?” Tôn Diễn dừng chân hỏi: “Ngủ sớm như vậy sao? Đêm nay ở Tây Hạng có hội hoa đăng mà.”

Bình ẩu ở một bên cười nói: “Lang quân thứ lỗi, tiên cô thật sự đã đi ngủ rồi.” Ứng Cô tiếp lời: “Khi tiên cô trở về, cười rất thoải mái, còn nói là vui đùa quá lâu nên mệt mỏi.”

Sau khi im lặng một lúc, Tôn Diễn thở dài một tiếng, cười nói: “Trăng sáng thế này, ngủ sớm để làm gì chứ? Thôi thôi.” Dứt lời, cậu xoay người bước đi.

Bên ngoài khôi phục sự im lặng.

Sau bình phong truyền đến tiếng bọt nước, Trần Dung vừa nghe, vội vàng gọi: “Ẩu, Ứng Cô, lại bưng một ít nước ấm đến.”

Hai người quả nhiên chưa đi xa, các nàng đều lên tiếng vâng.

Lại một lát, sau bình phong, giọng nói rầu rĩ của Vương Hoằng truyền đến: “Sao khanh khanh không tới gần đây? Nàng lại đang nghĩ gì vậy?”