Người Vốn Phong Lưu

Chương 528: Người Vốn Phong Lưu



Cũng bởi vì như thế, những năm gần đây, Tam đệ của Trần gia Đại tẩu này vẫn khinh thường làm những việc mà thứ dân hay làm, mà cũng không làm được chuyện không thuộc về thứ dân, chỉ có thể chơi bời lêu lổng qua ngày.

Tam đệ cuối cùng vẫn có chút mưu ma chước quỷ, hắn chuyển đôi mắt, nói: “Đừng nóng vội, Mộc tiểu lang là do chính tỷ sinh hạ, chỉ cần tìm được con, còn sợ không có nước trà để uống sao?”

Lời này vừa thốt ra, Trần gia Đại tẩu trở nên bình tĩnh, ả dừng chân, chống đầu gối thở phì phò, gật đầu không ngừng nói được.

Đoàn xe vẫn đang chạy về phía trước.

Người vây xem càng đến càng nhiều, mà có mọi thứ liên quan đến Trần Dung, cùng với phần thưởng hoàng đế mới ban cho, cũng được đọc lên trước toàn thành.

Trong xe ngựa, đầu óc Trần Dung còn đang hồn độn, câu nói hoàng đế cho phép nàng nuôi mĩ thiếu niên vẫn vang lên không ngừng.

Mê Truyện Dịch

Hoàng đế nói cũng đã nói, nhưng khi hoàng đế rõ ràng bật thốt ra câu này với mình thì vô cùng đắc ý, lại để người ta đem lời này viết rõ trên thánh chỉ……

Lúc này, một giọng nữ quen thuộc bay vào trong tai nàng: “Không có khả năng, nàng dựa vào cái gì chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng nói này cũng không lớn, nhưng rất quen thuộc, kể cả giữa trăm ngàn người vẫn lọt vào tai Trần Dung. Trần Dung vén lên một góc, theo tiếng nhìn lại.

Ánh mắt tìm kiếm trong đám người, tức thì, Trần Dung trông thấy phụ nhân mảnh mai đứng ở trong góc kia. Giờ phút này khuôn mặt nàng ta tái nhợt, trong mắt rưng rưng, ánh mắt thống hận, không dám tin, tức giận muốn c.h.ế.t nhìn về phương hướng của nàng ta.

Là Trần Vi.

Sao lại đến đây, Nhiễm Mẫn vẫn chưa rời khỏi Kiến Khang sao? Trần Dung cảm thấy trong lòng căng thẳng, khẽ nhíu mày.

Ở bên cạnh Trần Vi là mấy người Trần Kỳ, giờ phút này, các nàng đều hâm mộ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm xe ngựa của Trần Dng.

Trần Kỳ mở to mắt nhìn, nhịn không được quái dị kêu lên: “Chẳng lẽ, nữ lang quy củ còn không bằng tiện nhân không biết cao thấp, không biết cảm thấy thẹn này sao?”

Lúc này, lời nàng ta vừa thốt ra, mấy người đồng thời kéo cánh tay nàng ta, bên cạnh, cũng có một số người vội vàng cách xa nàng ta một chút, sợ một khi có ai trách tội, sẽ giống như cá trong chậu chịu tội chung.

Trần Thiến trừng mắt nhìn tỷ tỷ, thấp giọng kêu lên: “Tỷ, tỷ điên rồi sao? Hiện tại Trần Dung này là tâm can bảo bối mà bệ hạ cùng Vương Thất đồng thời coi trọng, dù tỷ muốn c.h.ế.t cũng đừng kéo gia tộc theo.”