Lời này vừa dứt, tiếng cười nổi lên bốn phía. Trần Vi chỉ cố gắng nhịn không cho nước mắt rơi xuống mà nghẹn ngào.
Nàng ta vừa lau lệ vừa phẫn hận trừng mắt nhìn xe ngựa của Trần Dung, nghiến răng nghiến lợi. Đối với Trần Vi mà nói, nàng ta thật sự không rõ. Rõ ràng lúc trước, A Dung đã mất thân xử nữ, Vương Thất lại không cần nàng, phu chủ nhà mình đá nàng ra xa. Ngay lúc đó nàng chật vật không chịu nổi, hừ, nàng còn xông ra giữa loạn quân muốn chịu chết.
Lúc ấy bản thân cao hứng cỡ nào, trên đời này, chẳng lẽ còn có chuyện nào vui vẻ hơn so với việc nhìn thấy tình địch của mình từ trên trời rơi thẳng xuống vũng bùn đây?
…… Sao thế sự lại biến đổi nhanh như vậy? Chỉ bằng bộ dạng tao mị của mình mà nàng liền thông đồng với hoàng đế? Còn khiến hoàng đế cùng Vương Thất không tranh không đoạt, đồng thời bảo hộ nàng ta nữa?
Thế đạo rốt cuộc làm sao vậy? Một nữ nhân tạo mị diễm tục, vậy mà có thể thuận lợi từng bước thăng chức, nàng ta thật sự không rõ, thật sự cảm thấy tuyệt vọng với thế đạo này.
Xe ngựa của Trần Dung một đường dạo chơi, lúc nàng đi tới bên ngoài Thanh Vân trang đã là buổi chiều.
Triển khai thánh chỉ, dưới sự bảo hộ của một trăm tinh vệ bước vào Thanh Vân trang, Trần Dung đã là phong quang vô hạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mê Truyện Dịch
Thanh Vân trang này khá thoáng đãng. Nó trước kia cũng là thôn trang của đại thế gia, sau khi thế gia kia lụn bại thì bị hoàng thất thu hồi. Bên trong có tầm 30 40 phòng ốc, mỗi ba bốn phòng ở lại tạo thành một sân viện. Sân có tường vây, có hoa có vườn.
Khắp nơi đều là lầu các tinh mỹ làm từ gỗ, tiểu kiều lưu thủy, núi giả liễu rủ, không một chỗ nào không lộ ra vẻ tinh xảo của vùng Giang Nam.
Toàn bộ thôn trang cũng không tính là lớn nhưng nếu để chứa cũng đủ cho 150 người. Bài bố, trang trí trong đó có thể thấy được tâm tư lí thú. Bởi vì vẫn có người canh giữ, sửa chữa, trong ngoài thôn trang đều rất sạch sẽ.
An trí một trăm tinh vệ xong, tiễn sứ giả đi, Trần Dung phái người gọi đám người Bình ẩu và Thượng tẩu, bản thân đang định đi dạo một vòng quanh thôn trang, thuận tiện bình ổn suy nghĩ hỗn loạn, ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu to: “A Dung.”
Trần Dung ngừng chân, quay đầu lại.
Nàng đối diện là gương mặt tú lệ động lòng người của Tôn Diễn. Nhìn thấy cậu, hai mắt Trần Dung sáng ngời, ba bước cũng thành hai chạy qua, liên tục kêu lên: “Mau vào, mau vào đây.”