“Vâng.”
Tôn diễn thấy nàng để ý như vậy thì cười nói: “A Dung cẩn thận quá.”
Trần Dung vung tay lên, ý bảo xe ngựa đỗ đến bên này, rồi nói với Tôn Diễn: “Không phải cẩn thận, ngày đó ở Nam Dương đã có người giả danh nghĩa chàng mời ta xuất môn.”
Tôn Diễn ngẩn ra, hỏi: “Là ai làm?”
Trần Dung lắc lắc đầu, nói: “Không biết.” Dừng một chút, nàng cười nói: “Lúc ấy ta đắc tội cũng chỉ có một nhà Trần Nguyên, hẳn là bọn họ.”
Tôn Diễn cau mày: “Đại sự như thế sao có thể không biết? Đúng rồi, cả nhà Trần Nguyên kia cũng đến Kiến Khang đúng không? Ngày mai ta đi hỏi một câu.” Cậu cũng đã gặp qua đám người Trần Nguyên, bọn họ hiện tại vô cùng nghèo túng, với địa vị của Tôn Diễn muốn thăm dò, chỉ cần phái một phó dịch cũng đủ rồi.
Trần Dung gật đầu. Lúc này xe ngựa của nàng đã tới gần, Trần Dung nhảy lên xe, thấy vậy, Tôn Diễn cũng trèo lên xe ngựa của mình.
Tay nắm trên càng xe, Tôn Diễn quay đầu nhìn về phía Trần Dung, nói: “A Dung, tẩu tử kia của muội.” Cậu nói với giọng nghiêm túc: “Loại người này là tiểu nhân lòng tham không đáy, nếu ả còn dám chọc giận muội, ta sẽ ra tay khiến cho ả kinh sợ.”
Trần Dung vừa mới ngồi ổn, nghe vậy không khỏi chuyển sang nhìn Tôn Diễn, nàng chậm rãi nhoẻn miệng cười. Nụ cười này mang theo ấm áp cùng cảm kích phát ra từ nội tâm, Tôn Diễn ngượng ngùng, cậu xoa xoa cái gáy, thả người nhảy vào trong xe ngựa.
Hai người rẽ đường rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Dung đi chưa được trăm bước, đám người Bình ẩu và Thượng tẩu đã đuổi tới. Từ xa nhìn thấy nàng, chúng phó đều chạy tới kêu lên: “Nữ lang, nữ lang”
Trần Dung ngẩng đầu, nhìn thấy bọn họ rưng rưng lệ thì không khỏi buồn cười hỏi: “Sao vậy?”
Thượng tẩu vái chào nàng thật sâu, run giọng nói: “Chúc mừng nữ lang.” Lão lại hướng tới phương hướng hoàng cung vái lạy, run giọng nói: “Tạ long ân của bệ hạ.”
Khi Thượng tẩu hành lễ, đám người Bình ẩu cũng vội vã làm theo.
Trần Dung nhìn gương mặt bọn họ kích động vui vẻ, liếc mắt một cái thấy ánh mắt ở bốn phía thỉnh thoảng liếc nhìn, vội vàng nói: “Được rồi, trở về phủ rồi nói sau.”
“Vâng.”
Thấy Thượng tẩu đánh xe ngựa tới gần, Trần Dung khẽ nói: “Tiền tài, tìm cơ hội lấy ra hết đi.”
Thượng tẩu hiểu được, nữ lang nhà mình hiện giờ đã khác, đi đâu cũng phải dùng tiền. Lão vội vàng gật đầu xác nhận.
Lúc này, Bình ẩu ở xe ngựa phía sau gọi: “Nữ lang.”
Mê Truyện Dịch
Trần Dung nhìn về phía bà.