Người Vốn Phong Lưu

Chương 55: Người Vốn Phong Lưu



Vừa tiến vào rừng cây, gió cũng đỡ lạnh hơn. Trần Dung thả chậm bước chân, lại bắt đầu miên man suy nghĩ.

Cứ đi như vậy không chút để ý, sau một hòn giả sơn bên trái, tiếng cười đùa ồn ào truyền đến. Trần Dung ngẩn ra, theo tiếng đi đến.

Vừa đến gần, giọng nói e lệ của Trần Vi rơi vào trong tai nàng: “Nhiễm, Nhiễm đại ca, lần này, lần này chàng sẽ……” Nàng ta vẫn đang xấu hổ, ấp a ấp úng, giọng nói trầm thấp hùng hậu của Nhiễm Mẫn đã không kiên nhẫn đưa ra mệnh lệnh: “Nói to lên, khi nào nghĩ cho kỹ rồi thì nói với ta!”

Giọng nói vừa trầm lại hơi bực, Trần Vi cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng bỗng trắng bệch, nước mắt lưng tròng sắp rơi xuống.

Nhiễm Mẫn thấy thế, mày rậm nhíu lại, xoay người muốn rời đi. Trần Vi vội vàng vươn tay kéo ống tay áo y, kêu lên: “Đừng, đừng, đừng, thiếp, thiếp……”

Lúc này, một giọng nói kiều lạc mà thanh thúy thay nàng ta nói: “Nhiễm tướng quân, tộc tỷ nhà ta chính là muốn hỏi, lần này chàng trở về sẽ ở lại bao lâu?”

Trần Vi vui vẻ, liên thanh đáp: “Đúng, đúng.”

Nàng ta cảm kích quay đầu, nhìn về phía Trần Dung chậm rãi bước ra khỏi rừng cây, mím môi cười nói: “A Dung đến đây.”

Người đến, đúng là Trần Dung.

Ngay thời điểm nàng mở miệng, Nhiễm Mẫn cũng quay đầu lại, hai mắt nặng nề rơi trên người nàng. Ánh mắt của y vẫn âm liệt giống như trong trí nhớ của nàng, giống như hỏa diễm thiêu đốt vô tận, lại giống như bóng tối sâu không thấy đáy. Chính là lúc này đây, nàng có thể từ trong ánh mắt âm liệt này nhìn ra tò mò, cùng một chút hứng thú?

Trần Dung ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với hắn.

Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã dời đi, chuyển sang Trần Vi mỉm cười nói: “A Vi, Nhiễm tướng quân là người đã từng c.h.é.m đao l**m huyết, mọi việc luôn thích thống khoái, tỷ nói chuyện với y, nhất định phải nói thẳng ra.”

Lời của nàng vừa thốt ra, mặt Trần Vi đột nhiên trầm xuống. Nàng ta nhìn Nhiễm Mẫn đang chằm chằm đánh giá Trần Dung, lại nhìn Trần Dung thanh diễm quyến rũ. Đột nhiên, đối với việc Nhiễm Mẫn quá mức chú ý Trần Dung, đối với sự hiểu biết Nhiễm Mẫn của Trần Dung, trong lòng nàng ta sinh ra phiền chán tột độ. Nói đến nói đi, như tính cách trực tiếp lớn mật mạnh mẽ của Trần Dung, làm sao có thể hiểu được phong tình của cô nương đang làm nũng?

Trong lúc phiền chán đồng thời cũng không cho là đúng, miệng Trần Vi khẽ nhếch, nói: “Ta làm việc tất nhiên không thể so với A Dung. Tối hôm qua có rất nhiều người ở đó, muội có thể đối diện với thiên hạ tấu một khúc Phượng Cầu Hoàng với Vương Thất lang như thần tiên mà. Ta, tính tình của ta chỉ là như vậy, không thể làm chuyện mất mặt mũi như thế.”

Mê Truyện Dịch

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một lời thốt ra, Nhiễm Mẫn nhíu mày, trên gương mặt tuấn mỹ vô trù của y, khi nhìn về phía Trần Vi, một chút phiền chán chợt lóe qua.

Ngay lúc Trần Vi có chút hối hận, y không nói hai lời liền xoay người sang chỗ khác, bước đi về phía chỗ các trưởng giả đang ngồi trên đồi cỏ.

Trần Vi tức giận mặt đỏ bừng, nàng ta hung hăng dậm chân trên đất, chuyển sang mắng Trần Dung: “Muội, muội, muội, tại sao muội lại đến đây, làm hại Nhiễm tướng quân tức giận với ta!”

Trần Dung liếc mắt nhìn nàng ta một cái, vòng đi qua, khi lướt qua bên cạnh Trần Vi, nàng ôn nhu khuyên nhủ: “A Vi, ta vốn là có ý tốt giúp tỷ, vì sao tỷ lại có địch ý với ta? Nam nhân như Nhiễm tướng quân vốn không thích nữ nhân cãi nhau, lòng dạ hẹp hòi.”

Bỏ lại những lời này, Trần Dung không quay đầu đi về phía trước. Ở phía sau nàng, Trần Vi hổn hển nói: “Muội cho mình là gì vậy? Ai cho muội bày ra bộ dạng như hiểu biết chàng như thế?”

Trần Dung nghe vậy, giật mình, nhưng dưới chân nàng không ngừng lại, thân mình vừa chuyển, chuẩn bị quay trở lại.

Lúc này, Trần Nguyên đang ngồi trên đồi cỏ xem ca kỹ mua vui đột nhiên mở miệng: “A Dung, lại đây một chút.”

Bước chân của Trần Dung ngừng lại.

Nàng ngẩng đầu lên, hướng tới hư không chậm rãi nặn ra một tươi cười, sau khi tay nắm thành quyền, nàng cúi đầu, đi tới chỗ Trần Nguyên.

Khi nàng đến gần, Trần Thuật đang cười nói với Nhiễm Mẫn: “Nhiễm tướng quân, người kia là A Vi đó. Qua mấy tháng nữa, nó sẽ tròn 16 tuổi. Nhiễm tướng quân vừa rồi nói chuyện với nó, cảm thấy nữ lang này thế nào?”

Trong giọng nói của Trần Thuật mang theo một chút trêu đùa, không chút để ý, xem ra lời này hắn cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, không mang hàm nghĩa gì khác.

Nhiễm Mẫn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, sau một lúc lâu lại thản nhiên trả lời: “Việc này để nói sau.”

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều cả kinh. Trần Thuật ngạc nhiên, Trần Dung cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhiễm Mẫn.

Trần Nguyên thu hồi lực chú ý ở trên người Trần Dung về, quay đầu nhìn Nhiễm Mẫn, nhíu mày hỏi: “Lời ấy của Nhiễm tướng quân là ý gì?”