Người Vốn Phong Lưu

Chương 553: Người Vốn Phong Lưu



Chàng nói với giọng thoáng chút đăm chiêu: “A Dung có điều giấu diếm.”

Trần Dung chỉ cười, không trả lời.

Thấy nàng không nói, Vương Hoằng cười cười, chàng dựa vào nàng, nhẹ giọng nói: “Ngủ một chút đi.”

Trần Dung lên tiếng, chỉnh lại rèm xe.

Lúc này, bởi vì không lo lắng gặp phải người Hồ, mọi người đều đi con đường gần nhất thông thẳng tới Nam Dương. Bởi vậy, chỉ qua hai mươi ngày, đoàn xe đã tiến đến khu vực ngoài thành Nam Dương.

Nhìn thành trì Nam Dương dần dần xuất hiện ở phía trước, Vương Hoằng nghiêng người tựa vào tháp, gọi: “A Dung.”

Khi Trần Dung nhìn lại, chàng tựa tiếu phi tiếu nói: “Lúc này, nàng có thể suy nghĩ một chút, xem nên xả giận thế nào.”

Mê Truyện Dịch

Trần Dung khó hiểu nhìn chàng, cười hỏi: “Là ý gì?”

Vương Hoằng cười, nhẹ nhàng ngâm nga: “Thế sự hưng vong đều nói, cát hung họa phúc luôn là điều khó biết trước.”

Trần Dung vẫn cảm thấy không hiểu, nhưng chàng không nói rõ, nàng khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi.

Nhìn hai bên cát vàng mờ mịt, còn có thành trì đồ sộ ở dưới thành trì, mọi cảnh tưởng trải qua năm trước hiển hiện ở trước mắt từng chút một.

Đột nhiên, Trần Dung quay đầu hỏi Vương Hoằng: “Khi ở thành Mạc Dương, vì sao Mộ Dung Khác muốn vây bắt chàng? Kỳ quái thật, chàng đến đó cũng chỉ mới vài ngày thôi, sao gã đã có tin tức nhanh nhạy mà đến vây quanh thành như thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương Hoằng thản nhiên liếc nàng, mỉm cười: “Khi ở Nam Dương, ta cũng bị vây bắt như vậy mà…… Khanh khanh nhắc tới việc thành Mạc Dương là có ý gì?”

Ý gì? Tất nhiên là bởi vì kiếp trước chàng c.h.ế.t ở đó mà.

Khi Trần Dung ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào, Vương Hoằng nhìn ra bên ngoài, miệng chàng khẽ cong lên, nói: “Vấn đề này, hẳn sắp biết được đáp án rồi.”

Hóa ra một trong những mục đích chàng đến Nam Dương là muốn điều tra chuyện này sao?

Trong lúc Trần Dung đang suy nghĩ, chàng đặt tay lên tay nàng, lẳng lặng nhìn nàng nói: “Quả nhiên A Dung là người có trí tuệ.”

Trần Dung lại chỉ nở nụ cười.

Đoàn xe càng ngày càng gần.

Dần dần, tường thành của Nam Dương xuất hiện rõ ràng ở trước mặt Trần Dung.

Nhìn nó, ánh mắt Trần Dung chuyển dời nhìn về phía đám người đông nghịt ở cửa thành.

Những người này khi đoàn xe càng ngày càng tới gần thì phát ra từng đợt hoan hô cùng ồn ào náo động.

Dần dần, sau khi lớp cát bụi tan đi, gương mặt của mọi người xuất hiện ở trong tầm nhìn.

Đứng ở phía trước là một văn sĩ cao gầy văn nhã, bên cạnh có một nam tử trẻ tuổi tầm trên dưới 20 tuổi. Nam tử này có gương mặt hình chữ nhật, ngũ quan đoan chính, màu da nâu đậm, một đôi mắt to có thần, lưng thẳng tắp, không phải Trương Hạng thì là ai?