Vương Hoằng chậm rãi vuốt miệng chén, nhợt nhạt cười nói: “A Dung cho ta mượn lực, đó là vì chút tài vật đó sao?”
Sau khi Trần Dung để nhóm tỳ nữ dựng bình phong lên, nhấp một ngụm rượu, mới hạ giọng nói với chàng: “Đòi lấy tài vật là một chuyện, trả thù là một chuyện khác.”
Vương Hoằng cười ha hả.
Trong lúc đó, ánh mắt chàng liếc về phía Trần Dung rất tự nhiên xuất hiện sự tán thưởng: Phụ nhân này, đối với rất nhiều việc đều khôn khéo hơn nhiều so với những nữ lang cùng tuổi…… Hiện tại bọn họ đang ở địa bàn của Nam Dương vương, bản thân Nam Dương vương lại là kẻ bạo ngược hoang dâm, tính tình vô pháp vô thiên. Nếu ngay lập tức thể hiện rõ rệt sự đối nghịch với lão ta thì có gì thú vị? Không bằng đòi lấy một ít lợi lộc để cho lão ta an tâm, có cơ hội thì sẽ xuống tay sau.
Nói đi nói lại, nếu lúc trước nàng không có cử chỉ đàng hoàng thong dong, chỉ sợ lão Nam Dương vương này cũng sẽ không cảnh giác với một nữ tử như nàng, cũng sẽ không đạt được mục đích xảo trá.
Nữ nhân này, thật đúng là có chút giống chàng.
Kế tiếp, trong yến hội cũng không có chuyện gì liên quan tới Trần Dung nữa.
Vào đêm, Trần Dung và Vương Hoằng nghỉ ngơi ở trong thôn trang của Vương phủ. Năm trước trở về Kiến Khang, tuy rằng tất cả những người của Vương gia ở thành Nam Dương đều đi theo, nhưng tòa nhà này không hề bỏ không, có để lại một vài người hầu để quản lý trông coi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Dung vừa mới vào tẩm phòng, một đội xe ngựa liền theo cửa hông mà vào xin cầu kiến nàng, đó là Trương Hạng.
Trương Hạng bình tĩnh tươi cười, hướng tới Trần Dung vái chào thật sâu, cung kính dâng một hộp gỗ trầm hương, cười nói: “Đây là chút thành ý nho nhỏ mà vương gia chúng ta dâng tặng Quang Lộc đại phu.”
Không cần mở hộp gỗ ra, Trần Dung đã biết bên trong là ngọc hoàn đeo trên ngón tay cái của Nam Dương vương.
Chiếc nhẫn này không tính là gì, quan trọng là mấy thùng gỗ phía sau Trương Hạng kia, hơn nữa, mấy chục hạ nhân của phủ Nam Dương vương đang đem thùng gỗ chuyển xuống xe ngựa.
Đây không phải là thành ý nho nhỏ, thùng lớn thùng nhỏ được chuyển xuống liên tiếp, dần dần đã bày đầy sân.
Xem ra, Nam Dương vương có tâm đây.
Mê Truyện Dịch
Chỉ là chút tài vật này, đều có thể giúp nàng có một cuộc sống xa hoa trong thành Kiến Khang nhiều năm. Ngày ấy khi thương lượng với Tôn Diễn, tuy đã có thôn trang ruộng tốt, nhưng vẫn không có tiền tài. Hiện tại, không phải đều đã có rồi sao?