Người Vốn Phong Lưu

Chương 562: Người Vốn Phong Lưu



Hắn liên tục kêu to bốn lần, Trần Dung mới tỉnh lại.

Nàng chớp mắt, cũng không quay đầu, có điều giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, lại mang theo mỏi mệt: “Trở về đi.”

“A?”

Trong sự kinh ngạc khó hiểu của Trương Hạng, Trần Dung thấp giọng nói: “Ngươi trở về đi. Dù sao lời ngươi vừa nói cũng không bị người khác nghe thấy, ngươi vẫn có thể sống như trước kia.”

Đầu tiên Trương Hạng ngẩn ngơ, ngược lại nghe thấy Trần Dung suy nghĩ cho mình như thế, không khỏi cảm động lại vái chào, nghẹn ngào nói: “Đại phu khoan dung độ lượng.” Dừng một chút, hắn cắn răng nói: “Tiểu nhân, vẫn muốn……” Lúc này, hắn muốn biểu lộ sự trung thành, bởi vậy cất cao giọng nói.

Không đợi hắn nói xong, Trần Dung đã lạnh lùng quát: “Trở về!”

Tiếng quát của nàng đã ngắt lời hắn.

Mê Truyện Dịch

Trương Hạng cùng chúng phó đồng thời rùng mình, Trần Dung quay đầu. Nàng nâng cằm, sắc mặt trắng bệch có sự lãnh ngạo nhìn Trương Hạng chăm chú, sau đó vung ống tay áo, nghênh ngang rời đi.

Trương Hạng ngây người một hồi lâu, mới cúi đầu xoay người.

Đám người Trương Hạng vừa rời đi, giọng nói thanh nhuận của Vương Hoằng từ bên ngoài thản nhiên truyền đến: “Đều thu dọn vào đây đi.”

Thu hồi?

Đó là tài vật của nàng mà!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung vội ngồi dậy khỏi tháp, hoảng hốt xông ra ngoài.

Vọt tới bên cạnh cửa, Trần Dung dựa vào khung cửa, cảnh giác nhìn Vương Hoằng chăm chú.

Bọn người hầu quả thật đang khuân vác tài vật, có điều bọn họ đang chuyển về phía tẩm phòng của nàng

Sau khi Vương Hoằng liếc nhìn các thùng gỗ một cái, lại quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

Chàng đối diện với Trần Dung vừa mới thu hồi ánh mắt cảnh giác về.

Trong nháy mắt, chàng hiểu được, chàng thản nhiên đến gần, mãi cho đến khi bóng dáng của chàng phủ lên người nàng, chàng ôn nhu, khe khẽ thở dài: “Khanh khanh đang phòng bị ta sao?”

Trần Dung ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu lên, nở nụ cười, nàng há mồm định phủ nhận.

Nhưng mà, khi nàng đối mặt với hai mắt trong suốt cao thượng của chàng, lời nói kia lại nghẹn trong cổ họng.

Trước vẻ mặt của nàng, Vương Hoằng tươi cười, chàng xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng áo trắng của chàng tiêu sái rời đi, môi Trần Dung mấp máy. Cuối cùng, vẫn không thể nói nên lời.

Sau khi ngủ một đêm, hối lỗi của Trần Dung đối Vương Hoằng đã trở thành hư không: Người này ăn mình không sót lại chút gì, lại còn uy h**p lợi dụng lừa gạt mình bao nhiêu chuyện, phòng bị chàng thì có gì không đúng? Lại nói tiếp bản thân quá kém cỏi, chàng vừa thở dài nói một câu đã khiến trong lòng mình không thể thoải mái.