Giọng nói của gã trầm thấp, êm tai như gió xuân thổi qua, làm cho người ta nghe thấy thoải mái nói không nên lời.
Giọng nói, cộng thêm phong độ như thế, trách không được đám quý tộc Kiến Khang biết rõ Tiên Ti người Hồ g.i.ế.c vô số người của ta mà vẫn nhịn không được muốn khen ngợi.
Mê Truyện Dịch
“Tiếp tục tiền duyên?” Trần Dung cười khẽ: “Khác tiểu lang cố ý lẻn vào thành Nam Dương bắt ta lại đây, đó là vì muốn tiếp tục tiền duyên?” Khác tiểu lang là cách gọi mà các thiếu nữ gọi tướng quân trẻ tuổi Mộ Dung Khác. Trần Dung gọi như thế lại mang theo vài phần ngả ngớn.
Nàng che miệng cười khẽ, trên gương mặt xinh đẹp giống như tỏa nắng, sáng ngời lại trào phúng không nói nên lời.
“Tất nhiên.” Mộ Dung Khác tươi cười, phất phất tay, ý bảo nhóm sĩ tốt đưa đến rượu thịt, nói: “Nghe nói A Dung có quan hệ rất tốt với hai bằng hữu của ta, Nhiễm Mẫn và Vương Hoằng…… Mộ Dung Khác là người Hồ, có thể sử dụng biện pháp đơn giản thì tuyệt đối sẽ không suy nghĩ phức tạp.”
Lần này, Trần Dung hiểu rõ.
Gã muốn dùng mình làm mồi câu dẫn Vương Hoằng và Nhiễm Mẫn đến.
Gã đã bày bố người ở trong thành Nam Dương, biết mình đến Nam Dương nên tìm cơ hội xuống tay…… Người Hồ không giống với người Tấn, đặc biệt là quý tộc người Tấn, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ra việc bắt phụ nhân để uy h**p người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Man di chính là man di, cho dù quý tộc Tiên Ti học hỏi bắt chước bộ dạng cử chỉ của đại phu người Tấn, nhưng thanh cao cùng tự trọng thì dù thế nào cũng không thể học theo nổi.
Tuy rằng Trần Dung khinh miệt gã, nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức khiêu khích gã. Nàng đứng lên, thản nhiên nói: “Khác tiểu lang thỉnh khách quý đến đây, vậy cấp bậc lễ nghĩa đâu? Gọi tỳ nữ của ngài lại đây rửa mặt cho ta đi.”
Ngữ khí cao cao tại thượng.
Mộ Dung Khác cũng không bực mình, gã cười ha hả, vung tay phải lên, ra lệnh: “Mời nữ lang vào trong phòng, hầu hạ cẩn thận.”
“Vâng.”
Trả lời gã là giọng của mấy nữ tử người Hán. Trần Dung quay đầu lại. Chỉ thấy phía sau nàng có bốn phụ nhân phục tùng liễm mục đứng đó, đám phụ nhân này người người có khuôn mặt ưa nhìn, cử chỉ nhàn tĩnh, trang phục cũng đẹp đẽ, Nhưng trong ánh mắt và động tác của các nàng có vẻ cứng ngắc khẩn trương, còn có sự sợ hãi không thể xóa bỏ, rõ ràng đây là nữ tử người Hán bị người Hồ bắt đến.
Khi liếc nhìn bọn họ, Trần Dung khẽ lắc đầu, đến lúc này, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại, mới hoàn toàn hiểu được tình cảnh của bản thân.