Trên thế gian này, người thật sự quan tâm nàng có lẽ cũng chỉ có Bình ẩu và Thượng tẩu mà thôi? Khi Đại ca nhìn thấy nàng, có lẽ sẽ đau lòng vì nàng. Không thấy thì cũng không có gì để bận tâm.
Hít một hơi, Trần Dung ngừng suy nghĩ miên man, cắn răng nghĩ ngợi: Không thể ngồi chờ chết, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, ta thật vất vả mới đi đến được bước này, không thể cứ thế mà buông tha được.
Khi Vương Hoằng tiến vào thành Nam Dương thì đã là nửa đêm.
Chàng vừa mới vào phòng, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Trong nháy mắt, một giọng nói cả kinh vang lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Không ai trả lời, chỉ có tiếng động liên tiếp quỳ xuống đất.
Vương Hoằng vừa mới tiếp nhận khăn nóng lau mặt, lúc này ngừng động tác lại.
Mê Truyện Dịch
Chàng từ từ buông khăn xuống, cất bước ra cửa phòng.
Ngoài cửa phòng là một nhóm hán tử đang quỳ ở đó.
Bọn họ nhìn thấy Vương Hoằng đi ra, đồng thời lộ ra thần sắc xấu hổ, quỳ xuống không ngẩng đầu lên nổi.
Bước chân của Vương Hoằng trở nên cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một hồi lâu, chàng mới cất bước đi lên bậc thang.
Nhìn những người này, giọng nói của chàng trầm thấp mà lướt nhẹ như gió thoảng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Một hộ vệ dập đầu một cái thật mạnh, đáp lời một cách khổ sở: “Tại hạ vô năng. Sau khi Trần thị A Dung tiến vào Trần phủ thì không thấy đâu nữa.”
“Không thấy đâu?”
Tươi cười của Vương Hoằng có chút hư vô mờ mịt, chàng nhẹ nhàng hỏi: “Không thấy đã bao lâu? Có điều gì dị thường hay không?”
Làm sao chúng hộ vệ đã từng nghe giọng điệu nói chuyện này của chàng? Lập tức càng cúi thấp người hơn.
Hộ vệ kia xấu hổ nói: “Từ giờ đầu giờ thân hôm qua, không có gì khác thường cả.”
Dừng một chút, hộ vệ kia lại tiếp lời: “Tại hạ cũng tra hỏi hạ nhân của Trần phủ, cũng không thấy có điều gì dị thường.”
Không có gì khác thường, vậy mà một người sống sờ sờ ra đấy bỗng dưng biến mất?
Vương Hoằng lạnh lùng nhìn bọn họ chăm chú, một hồi lâu, chàng nhắm lại hai mắt, từ từ nói: “Có thể lẻn vào Trần phủ bắt người đi, thực hiển nhiên, người này sớm đã có chuẩn bị. Có năng lực ở ngay dưới mí mắt của ngươi thần không biết quỷ không hay rời đi, thực lực của những người chắc chắn không kém cỏi.”
Chàng nói tới đây, ánh mắt liếc nhìn phương xa, thì thào nói: “Đã sớm có chuẩn bị, thực lực lại không kém, người như vậy đối phó với một phụ nhân nhất định sẽ không là vì thù riêng, chắc hẳn bọn họ có ý đồ khác…… Hẳn không lâu nữa, ta có thể biết được.”