Người Vốn Phong Lưu

Chương 570: Người Vốn Phong Lưu



Người nói cuối cùng nói thẳng vào trọng điểm.

Trong khoảng thời gian này, lang quân nhà mình dây dưa không dứt với Trần thị A Dung đã trở thành sự chê cười trong xã hội thượng lưu.

Vì một phụ nhân mà làm bao chuyện hoang đường, buồn cười nhất là đối phương còn không cảm kích.

Trong thiên hạ, nữ nhân mỹ mạo không hề thiếu, Vương thị Thất lang là nhân vật nào đây? Cần gì quấn quýt lấy một phụ nhân không buông tay?

Nạp thiếp hay thả đi cũng thế, không chiếm được thì thuận tay g.i.ế.c cũng thế, đều là chuyện mà người có thân phận như chàng phải làm.

Nhưng chàng thì làm ngược lại, phụ sự kỳ vọng của thiên hạ, vì một phụ nhân mà tiến thoái lưỡng nan.

Không chiếm được, lại không bỏ xuống được, còn không nỡ g.i.ế.c nàng.

Mê Truyện Dịch

Thậm chí còn cùng với bệ hạ giống như hai hài tử tranh qua đoạt lại, thật sự là rất buồn cười, rất hoang đường, khiến người ta không dám tin nổi.

Hiện tại, ngay cả câu lan trung ngô oa càng cơ, nơi nơi đều ca xướng ‘Vương Thất lang si tình nhất’, mà đệ tử danh môn có xuất thân cao quý thì động một chút lại lôi chuyện này ra để chê cười.

Nhắc tới sự kiện lớn nhất trong một năm nay ở thành Kiến Khang là cái gì, tất nhiên là chuyện Vương gia Thất lang đối với một đạo cô phong lưu cầu mà không thể, thường xuyên cảm thấy khổ sở.

Lúc này, nếu lang quân dừng tay, bọn họ chỉ cần thích hợp tuyên truyền một chút, người trong thiên hạ sẽ không trách trách lang quân nhát gan sợ phiền phức, lâm trận bỏ chạy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

……

Nhóm phụ tá tha thiết khuyên bảo một câu rồi lại nối tiếp một câu, Vương Hoằng vẫn không nhúc nhích.

Đến tận khi mọi người nói tới mức khô cả miệng, chàng mới tao nhã đứng dậy.

Tuy rằng từ lúc biết phụ nhân kia mất tích, sắc mặt của chàng trắng bệch, nhưng động tác vẫn thong dong, tao nhã.

Ngay cả giờ phút này, khi chàng đứng dậy, cũng không hề thấy bối rối cùng bất an.

Nhưng nhóm phụ tá cũng không bởi vậy mà cảm thấy bình tĩnh.

Bọn họ biết, lang quân nhà mình là một người điển hình cho câu nói ‘mặt không đổi sắc như băng tuyết trên đỉnh Thái Sơn’, từ nhỏ đến lớn, ngay cả phu nhân cũng chưa từng thấy chàng bối rối lần nào.

Nói đến nói đi, nếu không phải như thế, chàng cũng sẽ không được nhiều người coi trọng và kỳ vọng đến vậy.

Đối với nhóm phụ tá mà nói, sắc mặt trắng bệch kia của lang quân đã đủ để khiến lòng người vô cùng bất an.

Sau khi đứng dậy, Vương Hoằng quay đầu, đối diện với vẻ mặt khẩn trương lo lắng của năm phụ tá, Vương Hoằng cười nhẹ, nói: “Nên đi ngủ thôi.”