Người Vốn Phong Lưu

Chương 581: Người Vốn Phong Lưu



Giọng nói của nàng bình tĩnh, khi nói ra một câu ‘Mạng của ta, so ra còn thua kém cả một sợi lông tơ của chàng’, không có chút hối hận, hoàn toàn là ngữ khí bình luận.

Nhưng bình tĩnh như thế đúng là nằm ngoài ý muốn của người khác. Mộ Dung Khác nhìn nàng sau một lúc lâu, nói: “Phụ nhân như nàng, thật đúng là cuồng dại.”

Đảo mắt, Mộ Dung Khác cầm chén rượu lên, nói: “Về sau hắn sẽ không chán ghét nàng.”

Lại một lần nữa, Trần Dung tim đập mạnh ngẩng đầu lên.

Đối diện với ánh mắt của Trần Dung, Mộ Dung Khác khẽ lắc chén rượu, nói: “Nam nhân kia của nàng, hắn không muốn xuất sĩ. Thế nhân soi mói thế nào, hắn sẽ không để ý.”

Trần Dung lắc đầu, nói: “Không có khả năng.”

Mộ Dung Khác cũng không tranh chấp với nàng, đứng lên nói: “Với cách làm người của hắn, nếu thật sự muốn xuất sĩ, cũng sẽ không trách nàng đã liên lụy đến hắn. Tính cách của hắn là như vậy, trước khi làm đã nghĩ kỹ mọi hậu quả có thể xảy ra, một khi quyết định, sẽ không để ý trước sau, trách người trách mình.”

Khi Mộ Dụng Khác nói với Trần Dung về Vương Hoằng, dường như chỉ là những lời thuận miệng, có điều vừa nói xong, mày của gã lại càng nhíu chặt.

Mê Truyện Dịch

Những lời này vừa dứt, gã đã xoay người, vọt tới trước tấm bản đồ kia nhìn kỹ, Mộ Dung Khác thấp giọng kêu lên: “Không tốt.”

Gã cất cao giọng, ra mệnh lệnh: “Người đâu?”

Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến: “Dạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộ Dung Khác nói: “Thông tri cho Mộ Dung Thiên mang theo một ngàn năm trăm người đuổi theo Mộ Dung Tú, cùng hắn mai phục tại cửa khẩu đầu tiên ở bến sông.”

“Vâng.”

Người nọ vừa mới xoay người, Mộ Dung Khác kêu lên: “Chậm đã.”

Trong ánh mắt khó hiểu của sĩ tốt kia, Mộ Dung Khác mặt nhăn mày nhíu, nhìn chằm chằm bản đồ ngẫm nghĩ.

Nhìn một lúc, gã chắp hai tay đi thong thả từng bước, lẩm bẩm: “Kể từ đó, chẳng phải bên cạnh ta chỉ còn năm trăm người thôi sao? Không ổn, không ổn…… với cách làm người của Vương Hoằng, không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì sẽ suy nghĩ chu toàn. Ta phải cân nhắc thêm.”

Suy nghĩ một lúc, gã phất phất tay: “Ngươi lui ra đi.”

“Vâng.” Sĩ tốt kia lĩnh mệnh lui xuống.

Lúc này mới chỉ là ban ngày.

Đảo mắt, lại vào đêm.

Trần Dung bị bắt buộc ở lại doanh trướng của Mộ Dung Khác, không thể bước ra, mà nàng cũng không dám đi ra ngoài, Trần Dung đành đùa nghịch thất huyền cầm của Mộ Dung Khác.

Nhìn ánh lửa thiêu đốt ở bên ngoài, Trần Dung tấu nên ‘Thanh phong khúc’ hết lần này đến lần khác, khúc này cực thanh tĩnh, cực bình thản, có thể khiến cho lòng người tâm bình khí hòa. Có điều do Trần Dung tấu nên, khúc bình thản này lại có chút hoa lệ, không khỏi làm cho người ta nhớ đến cảnh sắc núi sông trải dài ở gia hương.