Người Vốn Phong Lưu

Chương 592: Người Vốn Phong Lưu



Nói đến đây, Mộ Dung Khác mím chặt môi.

Vài tướng lĩnh cũng hai mặt nhìn nhau.

Một cái tướng lĩnh kêu lên: “Vương, không tốt, chúng ta trúng kế rồi.”

Chúng tướng giờ phút này có thể nghĩ đến, chính là trúng kế.

Nếu người tới là người của Thạch Tuyên, vậy rõ ràng là Vương Hoằng gửi tin tức cho Nhiễm Mẫn. Mà Thạch Tuyên đang ở cùng Nhiễm Mẫn cũng tới đây, một mũi tên b.ắ.n hai chim, vừa tiêu diệt được Mộ Dung Khác, lại chiếm được tiền tài của thành chủ Mạc Dương…… Đúng rồi, nhất định là như vậy, nếu Vương Hoằng có thể tiết lộ tin tức vô cùng quan trọng về thành chủ Mạc Dương cho mình, thì cũng có thể tiết lộ cho người khác biết.

Giữa Mộ Dung Khác và Vương Hoằng đã là kết quả kẻ c.h.ế.t người sống. Chỉ cần có thể tiêu diệt cái họa tâm phúc này, ngay cả hy sinh một phụ nhân, thu mua một chút tộc nhân, thì tính là cái gì?

Chúng tướng càng nghĩ càng kinh hãi, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên Mộ Dung Khác

Mộ Dung Khác cau mày.

Đối mặt với ánh mắt của chúng tướng, gã không thể nói rằng Vương Hoằng sẽ không làm như vậy…… Người Tấn kia nhỏ hơn gã mấy tuổi, mà gã vẫn không thể nhìn thấu.

Lúc này, hối hận đã không có ý nghĩa. Mộ Dung Khác quyết đoán ra lệnh: “Chỉnh trang lại đội ngũ, chuẩn bị đón đánh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mê Truyện Dịch

Dứt lời, gã giục ngựa lao về phía trước. Mới lao ra một bước, gã cầm cánh tay Trần Dung quăng nàng ra. Động tác tuy rằng nhanh gọn nhưng rất ôn nhu.

Trần Dung vừa chạm đất, mệnh lệnh của gã đã truyền đến: “Gọi một người tới, coi chừng nàng ta.”

“Vâng.”

Mệnh lệnh thốt ra, gã đã lao đi.

Trần Dung đứng dậy liền nhìn thấy bốn năm đôi mắt tà dâm nhìn về phía mình. Nàng cảm thấy rùng mình, chạy vội đến ngựa của mình, sau khi xoay người nhảy lên thì giục ngựa đuổi theo Mộ Dung Khác.

Động tác của nàng lưu loát mà quyết đoán, khiến cho người đứng đó hoảng hồn. Đợi cho Trần Dung đuổi kịp Mộ Dung Khác, bọn họ liền dời ánh mắt đi.

Giờ phút này, lửa đã càng ngày càng lớn, trong khói đặc cuồn cuộn, tiếng ngựa hí tiếng người kêu gào càng ngày càng loạn.

Trên lưng ngựa, Trần Dung cởi áo ngoài của mình ra. Thân hình yểu điệu quyến rũ vừa lộ ra, mọi người nhìn thấy đều ngẩn ngơ.

Nhưng chỉ đảo mắt, Trần Dung đã cầm lấy hai ống tay áo buộc quanh người, sau khi nàng buộc trên cổ và trên lưng, da thịt lộ ra ngoài của Trần Dung đã được che kín.

Nàng làm rất nhanh gọn dứt khoát, mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt. Sau khi làm xong, Trần Dung nhìn quanh trái phải. Thấy người chú ý tới mình càng ngày càng ít, nàng giục ngựa phóng vào giữa màn khói đặc.