Người Vốn Phong Lưu

Chương 594: Người Vốn Phong Lưu



Lúc này, một tướng lĩnh giương rộng cánh cung, vội vàng nói: “Tướng quân, phụ nhân kia sẽ trốn thoát.” Hắn cắn răng một cái, quát: “Không bằng b.ắ.n c.h.ế.t luôn đi.”

Vài đôi mắt sáng quắc đều nhìn về phía Mộ Dung Khác.

Trong ánh mắt của bọn họ, Mộ Dung Khác lại chần chờ. Gã chỉ cần gật đầu, bóng dáng màu đỏ càng chạy càng xa kia sẽ bị một mũi xuyên tim, ngã nhào từ trên sườn núi xuống.

Chỉ cần gã gật đầu.

Mộ Dung Khác vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nơi đó, ngay khi chúng tướng đã mất kiên nhẫn, gã thấp giọng nói: “Thả nàng đi.”

“Cái gì?”

Vài đôi mắt mở to nhìn Mộ Dung Khác, vẻ mặt không dám tin.

Mộ Dung Khác nhìn bóng dáng màu đỏ kia thật sâu, nhìn nàng xông lên triền núi, trốn vào trong rừng cây…… Gã thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Chỉ là một phụ nhân, sống hay c.h.ế.t đâu có gì quan trọng.”

Lời nói của gã khiến chúng tướng rất bất mãn, một người kêu lên: “Nếu nàng ta không quan trọng, vậy vương bắt nàng ta làm gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một người khác cũng kêu lên: “Vì trúng kế, chúng ta có ba ngàn người còn chưa rõ sống chết.” Dừng một chút, người nọ tiếp lời: “Vương, thỉnh cho phép ta bắt phụ nhân kia về.”

Với sức lực của phụ nhân kia, nàng có thể trốn được bao xa? Nếu như muốn bắt sống, hiện tại ra tay vẫn còn kịp.

Dường như Mộ Dung Khác kinh ngạc một chút, khi gã mím môi đang muốn hạ lệnh, giọng nói ôn hòa của một phụ tá truyền đến: “Chư vị cần gì tức giận? Hiện tại thời cuộc đối với chúng ta bất lợi. Vương Hoằng kia dây dưa, không phải là vì phụ nhân này sao? Thả cho phụ nhân này đi, cũng miễn cho cá c.h.ế.t lưới rách.”

Câu nói ‘Thời cuộc đối với chúng ta bất lợi’ đã thừa nhận sự thất bại của Mộ Dung Khác. Ngay cả bóng dáng của Vương Hoằng gã còn chưa nhìn thấy mà đã bị đánh bại rồi ư?

Mê Truyện Dịch

Lần này, Mộ Dung Khác tức giận, gã gấp giọng quát: “Đuổi theo phụ nhân kia.” Cắn răng một cái, gã trầm giọng nói: “Nếu như không được thì cứ b.ắ.n chết.”

Một lời thốt ra, vài giọng nói đồng thời đáp: “Vâng.”

Trần Dung vài cái túng dược, dĩ nhiên xoay người thượng pha. Chỗ xương bả vai truyền đến đau nhức, cùng với m.á.u tươi trào ra, để lại một vệt ở phía sau.

Trần Dung chạy về phía cát bụi ở phía trước. Chỉ cần xuyên qua rừng cây chưa đến 200 bước này là một sườn núi. Mà giờ phút này, dưới sườn núi kia cát bụi cuồn cuộn, hiển nhiên nơi đó có người.

Vừa mới lao ra chưa tới 10 bước, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Trong lúc đó, Trần Dung nghe thấy một người hét to: “Bắt lấy nàng.”