“Vâng.”
Lúc này, hai đội người vẫn trong tư thế giằng co, một bên chậm rãi lui về phía sau, một bên chậm rãi tới gần. Bên lui về phía sau hướng tới phía trên sườn núi.
Chỉ chốc lát, Mộ Dung Khác đã đến. Mà năm sáu người kia, đã đứng ở trên sườn núi. Vừa đứng lại, người mặc áo đen vừa cứu Trần Dung kia liền thấp giọng nói: “Đến thời cơ thích hợp, ta sẽ ôm nữ lang nhảy xuống, các ngươi cưỡi ngựa lao ra từ hai bên, đến lúc đó sẽ tụ họp.”
“Vâng.”
Mê Truyện Dịch
Trong lúc bọn họ nói nhỏ, Trần Dung giãy dụa đứng lên. Nàng vừa đứng vững, chuyện thứ nhất đó là hất toàn bộ tóc tai rối tung ở trước mắt ra.
Ngẩng đầu lên, Trần Dung nhanh chóng nhìn xuống phía dưới. Từ sườn núi này nhảy xuống, chỉ cao tầm 10 bước. Phía dưới, là một sơn đạo hẹp. Sơn đạo kia quanh co khúc khuỷu, trình đổ nhân tự hình. Mà người nọ tự tiêm, liền tại đây sườn núi hạ.
Giờ phút này, nhân tự lộ tả chi cùng hữu chi trong rừng cây, cát bụi cuồn cuộn, vó ngựa tung bay, có đại đội nhân mã càng ngày càng gần.
Xa xa, cát bụi kia bốc thẳng lên phía chân trời, dường như có thiên quân vạn mã xông đến.
Giờ phút này, phía đông vừa mới sáng lên, một vòng thái dương rực rỡ trồi lên phía chân trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này, người mặc áo đen vội quát một tiếng: “Tản ra.”
Tiếng quát vừa vang lên, hắn ôm Trần Dung thả người nhảy xuống, lao thẳng xuống dưới sườn núi.
Người Hồ thấy thế, vội vàng kêu to, không quan tâm lao về phía trước. Bọn họ vừa mới lao ra, đón đầu là mưa tên b.ắ.n tới, chính là mấy kỵ sĩ kia đồng thời giương cung cài tên.
Mưa tên ập tới, chúng người Hồ đành phải ôm đầu né tránh. Khi định vọt tới lần nữa, lại có mưa tên ập đến. Khi bọn họ cũng giương cung cài tên, mấy kỵ sĩ kia đã huýt một tiếng, vội vàng tản ra. Tuy rằng giục ngựa chạy vội trong rừng cây, nhưng bọn họ có vẻ vô cùng quen thuộc đối với địa thế ở nơi này, phóng ngựa như bay. Mũi tên của chúng người Hồ đều rơi vào trong khoảng không.
Người Hồ không quan tâm tới nhóm kỵ sĩ này, chỉ vội vàng chạy tới triền núi. Khi bọn họ vọt tới dốc sườn núi, nhìn thấy người mặc áo đen kia đã chạy được 50 60 bước xa.
Chúng người Hồ nhìn cát bụi cuồn cuộn phía trước, sau khi do dự một lát, một tướng lĩnh quát: “Chúng ta cũng nhảy xuống đi, hắn không chạy được xa đâu.”
“Vâng.”
Lời nói của dứt, chúng người Hồ điên cuồng nhảy xuống.
Vừa lao xuống triền núi, mới chạy được chưa đến mười bước, nhóm người Hồ lập tức phát hiện, nếu luận về công phu, tất nhiên người Tấn thua kém mình, nhưng hiện tại bọn họ lại thua kém một người Tấn đang ôm một phụ nhân bỏ chạy.