Nhìn đám người lưa thưa, Trần Dung vén rèm xe, nghiêm túc lắng nghe tiếng nói nhỏ truyền đến bốn phía.
Nhưng mà, đoàn xe chạy đến chỗ nào, người đi đường như chim tước vội tản ra, đâu có thể nghe ngóng được gì.
Ngay khi Trần Dung hết nhìn đông tới nhìn tây, một đội nhân mã xuất hiện ở trước mắt. Một văn sĩ bước ra, chính là Trương Hạng mà Trần Dung quen thuộc.
Trương Hạng bước đến trước xe ngựa, hắn hướng tới xe ngựa của Vương Hoằng vái chào thật sâu, cất cao giọng nói: “Phụng mệnh Nam Dương vương, tiến đến đưa lang quân một đoạn đường.”
Trong xe ngựa, Vương Hoằng ngả người ra sau tháp, phong tư tao nhã: “Tiến đến tiễn đưa, không có rượu cũng chẳng có nhạc sao?”
Trương Hạng ngẩn ra, hắn mở to mắt cứng lưỡi đối diện với hai mắt trong suốt cao xa của Vương Hoằng, nhất thời cũng không biết trả lời ra sao.
Vương Hoằng cười, phất phất tay: “Mời quân trở về.”
Lời vừa dứt, xe ngựa chạy qua.
Trương Hạng phục hồi tinh thần lại, hắn nhấc chân, muốn đuổi theo sau nói gì đó, nhưng bị phong thái của Vương Hoằng hù dọa, trong khoảng thời gian ngắn, theo trực giác cảm thấy nói gì thì nói, làm gì thì gì, đều có vẻ rất tục, không thú vị. Ngẫm nghĩ, hắn vẫn dẫn mọi người đứng ở nơi đó, nhìn theo đoàn xe chậm rãi chạy ra cửa thành.
Xe ngựa của Vương Hoằng đi qua, là đến xe ngựa của Trần Dung.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương Hạng lui sang một bên cũng giống như những người khác, ánh mắt không tự chủ được truy đuổi Trần Dung thanh diễm quyến rũ. Nhìn ngắm Trần Dung vấn cao búi tóc, mặc thường phục đẹp đẽ quý giá, cao xa không thể với tới, Trương Hạng lại lui về phía sau một bước, cúi đầu không dám nhìn thẳng nàng.
Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi thành Nam Dương.
Vừa ra khỏi cửa thành, Trần Dung liền quay đầu nhìn lại. Trong thành trì này chôn giấu rất nhiều ký ức, không biết lần này rời đi, khi nào thì gặp lại?
Khi nàng xuất thần, xe ngựa phía trước ngừng lại, một hộ vệ gọi: “Lang quân bảo người đi qua.”
Chàng chủ động gọi nàng?
Tâm tình của Trần Dung rất tốt, vội vàng lên tiếng, nhấc chân chạy về phía xe ngựa của Vương Hoằng.
Trong xe ngựa, Vương Hoằng đang cầm thẻ tre trong tay nghe thấy tiếng bước chân của Trần Dung, chàng không ngẩng đầu lên hỏi: “Bước chân nhảy nhót, vì sao sung sướng đến vậy?”
Trần Dung bước lên xe ngựa, cười rạng rỡ: “Nơi này có rượu có sách có nhạc có mỹ nhân, đương nhiên là vui sướng rồi.”
Câu trả lời này thật đúng là nằm ngoài dự kiến của Vương Hoằng, chàng chậm rãi buông thẻ tre, nhìn về phía Trần Dung.