Người Vốn Phong Lưu

Chương 639: Người Vốn Phong Lưu



Phụ tá này nhìn phương hướng xe ngựa Vương Hoằng rời đi, hắn bình tĩnh nói: “Đâu chỉ là người? Ngay cả tộc trưởng bọn họ cũng đều không biết Thất lang này lại là thiên tài về quân sự, ngay cả đường đường Mộ Dung Khác cũng không phải là đối thủ của hắn.” Dừng một chút, hắn nhỏ giọng nói với Duẫn tiểu lang: “Vương Hoằng tuổi còn nhỏ đã biết che giấu thực lực, lần này nếu không phải vì muốn cứu phụ nhân kia, chỉ sợ người trong thiên hạ vẫn chưa hay biết gì. Lang quân, hắn nắm giữ thế lực gia tộc nhiều năm, cũng không biết có bày chiêu gì hay không? Với thanh danh của Vương Hoằng, lại có tài hoa như thế, ngày khác chắc chắn sẽ có lúc tái khởi. Về sau lang quân nhìn thấy hắn vẫn nên khách khí một chút.”

Duẫn tiểu lang nghe vậy, cơ bắp trên mặt giật giật vài cái, nhưng hắn vẫn chỉ cắn chặt răng, cuối cùng khẽ gật đầu.

Dưới mệnh lệnh của Vương Hoằng, lúc này hành trình đi về thành Kiến Khang rất chậm, vì thành Nam Dương, Kì Dương, Mạc Dương trở thành tuyến đầu kháng Hồ, đạo tặc trên con đường này đều bị quân Tấn quét sạch. Bởi vậy, dù bên cạnh Vương Hoằng chỉ có năm mươi thân vệ, nhưng trên đường đi không gặp chút trắc trở.

Hành trình phải mất tới 2 tháng mới đến ngoài thành Kiến Khang.

Mê Truyện Dịch

Trần Dung ngồi trong xe ngựa, nhìn lên tường thành cao lớn của Kiến Khang, khi không có ai chú ý thì xoa phần bụng bằng phẳng của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương Hoằng cũng đang ngắm nhìn tường thành Kiến Khang.

Một phụ tá dựa sát vào chàng, nhỏ giọng hỏi: “Lang quân, không có người nào ra nghênh đón.”

Nói đến đây, hắn cười nói: “Câu nói kia của lang quân hiện đã truyền bá ra khắp thành…… Tất cả mọi người đều nói, lang quân coi địa vị tộc trưởng của Vương thị như khối thịt thối, thật sự cao khiết chi sĩ. Bọn họ còn nói, lang quân vì một phụ nhân dẫn đại quân chống lại Mộ Dung Khác, còn đánh bại trực diện. Chẳng những có sự phong lưu đa tình, còn cái thế tài hoa, thật là danh sĩ đứng đầu thiên hạ.”

Vương Hoằng nghe vậy, khóe miệng cong lên, khẽ cười nói: “Nói vậy, thanh danh của ta đã tăng cao sao?”

“Tăng cao.” Phụ tá này cười nói: “Hiện tại mọi người ngầm nhắc tới lang quân, ai dám không giơ ngón tay cái lên tán thưởng một tiếng? Ngay cả những người nhiệt huyết, trách cứ lang quân vì một nữ nhân mà xuất binh, không để ý tới đại nghĩa, thì trong lòng cũng không khỏi thán phục tài hoa của lang quân, nói người Tấn mà gặp an nguy, lang quân có thể đảm đương gánh vác.”