Người Vốn Phong Lưu

Chương 641: Người Vốn Phong Lưu



“Không có gì nữa?”

Trần Dung nhíu mày, khanh khách cười nói: “Đương nhiên không có, đã cầu mong nhiều như vậy, nếu còn muốn gì thêm, chẳng phải là lòng tham không đáy sao?”

Nàng cười rất vui vẻ, nhưng không biết vì sao, trong mắt lại chua xót.

Lập tức, Trần Dung hơi hơi nghiêng đầu, miệng nàng bất giác mỉm cười, quyến rũ mà xinh đẹp liếc nhìn Vương Hoằng, sóng mắt vừa chuyển lại nhìn chăm chú, ý chua xót trong ánh mắt dần dần tan biến.

Sau khi nói xong, Trần Dung nghiêng đầu, nàng soi gương đồng treo trên thành xe, chải một lọn tóc, khẽ nói: “Kỳ thật, ta đã thấy đủ rồi……” Giọng nói của nàng rất thấp, như có như không, trong lúc Vương Hoằng không chú ý, nàng vươn tay xoa bụng mình.

Trần Dung vẫn không nghe thấy Vương Hoằng trả lời nàng.

Điều này nằm trong dự kiến, bởi vậy nàng cũng cũng không để ý tới. Trong sự im lặng, nàng lại nhìn ra bên ngoài.

Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng ồn ào.

Chính là hơn trăm người đang vây quanh một chiếc xe ngựa. Nhìn chiếc xe ngựa hoa lệ rộng rãi của quý tộc kia, Trần Dung không khỏi nghiêng người về phía trước để quan sát cho kỹ.

Khi xe ngựa của Vương Hoằng tới gần, tiếng ồn ào càng ngày càng vang.

“Tạ thị A Bích, trượng phu bên cạnh ngươi là người phương nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tạ thị A Bích, ngươi dám đối đãi với Thất lang của ta như thế sao?”

“Các vị cần gì phiền não? Thất lang đã nói qua, bọn họ chỉ là bọn chuột nhắt mà thôi.”

Trong từng tiếng nghị luận, tim Trần Dung đập mạnh: Tạ thị A Bích này, hơn phân nửa là thê thử mà gia tộc của Vương Hoằng quyết định cho chàng. Thật là, đây chỉ là chuyện nội bộ, trước kia đều không truyền ra ngoài, sao hiện tại lại huyên náo khiến ai cũng biết cả?

Nàng lo lắng quay đầu lại.

Yên lặng nhìn Vương Hoằng, Trần Dung kinh ngạc hỏi: “Lang quân không bực bội sao?”

Mê Truyện Dịch

Vương Hoằng mở mắt ra, chàng tựa tiếu phi tiếu hỏi: “A Dung muốn ta buồn bực sao?”

“Không có mà.” Trần Dung trả lời thầm ở trong lòng, liếc trắng mắt, tiếp tục quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài tiếng ồn ào càng ngày càng, cũng có mười mấy người cầm giỏ trúc trên tay, hay nhặt hòn đá trên đất, hoặc lấy hài ở chân ra ném về phía xe ngựa kia.

Khi ám khí bay tán loạn, hộ vệ xung quanh xe ngựa vội vàng vây quanh, dùng thân thể của mình che chắn.

Đúng lúc này, rèm xe vén ra một góc, một nữ lang xinh đẹp tuyệt trần văn tĩnh cùng một nam tử tuấn mỹ trắng trẻo, có hai phần giống Vương Hoằng ló mặt ra.