Dừng một chút, không tự giác chàng dùng giọng điệu ôn nhu khẽ nói: “Nàng không phải là vũng bùn, ta cũng không phải là đám mây kia.”
Trần Dung cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Phải không?”
“Phải!”
Vương Hoằng đứng cách đó mười bước, lẳng lặng nhìn nàng. Sau một lúc lâu, chàng cười khổ một tiếng, thì thào nói: “Nữ lang này……”
Khi Trần Dung ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, bóng dáng Vương Hoằng càng lúc càng xa.
Ngay cả cách xa như thế, bóng dáng đó vẫn như trăng như mây, Trần Dung lắc đầu, thầm nghĩ: Trượng phu như vậy, cũng không biết sẽ để ý nữ nhi nhà ai?
Nàng không suy tư nữa, nhấc chân hướng về phía đại điện.
Từ rất xa, còn chưa đến gần, bên trong đã truyền đến tiếng đàn như khóc như tố, cùng với tiếng đàn là tiếng ca u phẫn: ‘Lan đương vương giả chi hương (hoa lan là loài cao quý, hương thơm bát ngát), kim nãi độc mậu, cùng làm bạn với các cỏ cây khác, khi hiền giả không gặp thời, cũng có khác gì bỉ phu đâu (bỉ phu: người thô bỉ dốt nát)……’
Lắng nghe, Trần Dung lắc đầu, thầm nghĩ: Thế gian này có lẽ là như thế, ngay cả đám đại trượng phu, có sầu có lo cũng không để cho ai biết. Tựa như y, nhiều năm qua y đều muốn g.i.ế.c hết người Hồ, sao trong lòng lại không đầy ngập căm giận?
Trong lúc suy nghĩ, Trần Dung bước vào trong điện.
Chính giữa điện, một ca kĩ đang đánh đàn hát vang, dưới điện mọi người nghe như si như túy, nhắm hai mắt rung đùi đắc ý.
Trần Dung ngồi xuống tháp, sau khi che chắn bình phong lại một lần nữa, nàng lẳng lặng dựa vào tháp, ngẩng đầu, xuyên thấu qua bình phong nhìn bốn phía, cũng nhìn về phía nam nhân kia.
Cho tới nay, nàng không muốn để người ta nhìn thấy tâm tư từ trong ánh mắt mình, khi nhìn người ta, đều là liếc mắt một cái rồi đảo qua, không dừng lại lâu.
Nhưng một khắc này, bởi vì có bình phong che chắn, nàng có thể tận tình quan sát.
Mê Truyện Dịch
Đặc biệt, trượng phu mặc áo bào đen ngồi ở phía trước kia, nàng càng có thể không hề bận tâm đánh giá y, quan sát y: Vừa rồi y nói sẽ xin Trần phủ cưới ta? Vì sao y lại nói như vậy?
Tuy rằng Trần Dung đã gả cho y nhiều năm, nhưng thời gian hai người ở chung với nhau vốn ít ỏi, đối với tâm tư của nam nhân này, vĩnh viễn nàng vẫn không thể đoán ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghĩ đến đây, Trần Dung lắc đầu, nhủ thầm: Đã được sống lại một lần nữa, còn nghĩ tới điều này làm gì? Cho dù như thế nào, kiếp này, ta cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ! Ta sẽ không tiếp tục ngu xuẩn đem mọi tình cảm, si mê đều đặt ở trên người một nam nhân, sau đó vạn kiếp bất phục nữa!
Không bao giờ nữa.
Ngay khi Trần Dung đang suy nghĩ, ở cửa đại điện truyền đến tiếng ồn ào. Trong tiếng ồn ào này, rõ ràng nhất là tiếng chúng nữ cười đùa.
Trần Dung quay đầu nhìn lại.
Vừa quay đầu, nàng đã thấy Vương Hoằng khoác áo bào trắng, thi thi nhiên nhiên đi vào trong điện.
Hóa ra là chàng! Nam nhân này, cho dù đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm, theo bước đi của chàng, nhóm nữ lang đang cười nói, thì thầm, hay lặng im đều chuyển sự chú ý trên người chàng.
Vương Hoằng vừa vào điện, trong điện một lần nữa trở nên náo nhiệt.
Dũ Chí từ xa nhìn thấy thì kéo chàng qua, kêu lên: “Đến đây, tiểu tử Vương Hữu kia vừa rồi còn nói cái gì mà ‘Muốn chú trọng dưỡng sinh, trước tiên phải thuận khí. Còn bảo ta chỉ biết điềm đạm hư vô, không biết việc dưỡng sinh thật sự thì phải giống như nhóm tướng quân, có tức giận thì phát tiết, có hận thù thì c.h.é.m giết, có oán thì thốt ra, như vậy mới là thuận theo thiên địa âm dương.’ Ta không cãi lại được với hắn, Thất lang đã đến rồi thì giúp ta một tay đi.”
Vương Hoằng ha ha cười, nói: “Được, biện giải với hắn ta đi.”
Nghe thấy nhóm nhân sĩ nghị luận, một nữ lang Vương thị ngồi phía sau Trần Dung nói với vẻ thỏa mãn: “Ta đã nói Nam Dương khá bỉ lậu mà, ngay cả tiếng huyền cầm của nhóm trượng phụ cũng không thấy đâu. Lần này nếu không phải người Lang Gia Vương gia tới đây, hừ, ở nơi này còn không thể nghe thấy giọng nói của ẩn sĩ.”
Lời của nàng ta vừa thốt ra, một thiếu niên khác thoáng nhìn qua Nhiễm Mẫn, khẽ phụ họa: “Có thất phu như Nhiễm tướng quân ở đây, Nam Dương còn có thể thế nào nữa?”
Trần Dung ngồi trong bình phong, bộ dạng phục tùng rũ mắt ôm tâm sự, nghe thấy mấy người này nói thì không khỏi lắc đầu.
Lúc này, tiếng chúng thiếu niên phía sau nghị luận càng thêm kịch liệt, từng câu một nói ra đều rất khó nghe. Đa phần là một số thiếu niên đệ tử lại chuyển tháp ngồi vây quanh ở bên cạnh chúng danh sĩ, hứng thú nghe bọn họ tranh luận.
Trần Dung có chút ngồi không yên, đẩy bình phong, đi ra ngoài.
Nàng theo sườn cửa điện đi tới chỗ đèn đuốc sáng trưng. Lúc này, rất ít người bước ra bên ngoài. Dưới ánh trăng, nàng quay đầu liếc nhìn, cũng chỉ có năm ba bóng người thưa thớt.
Trần Dung dọc theo con đường rải đá, chậm rãi đi về phía trước.