Người Vốn Phong Lưu

Chương 654: Người Vốn Phong Lưu



Lúc này Trần Dung chỉ là một người cô độc, tuy có Vương Thất sủng ái, nhưng đại gia tộc thiên hạ đệ nhất và toàn bộ quý nhân thành Kiến Khang đều không ưa thích nàng, chẳng phải nàng nên cảm thấy bất lực, hy vọng có thân nhân bằng hữu tiến đến làm bạn sao?

Trần Dung đi được mấy chục bước, liếc mắt một cái thì thấy có mười mấy gương mặt quen thuộc trong chính đường ở phía trước.

Ngồi ở vị trí bên trái là huynh trưởng của nàng, đứng sau huynh trưởng là đám người Bình ẩu.

Người đầu tiên nhìn thấy Trần Dung là Thượng tẩu, lão gọi một tiếng, “Nữ lang.” Vừa mới thốt ra miệng, lão nhìn thấy búi tóc phụ nhân của Trần Dung, không khỏi chua xót.

Giọng nói của Thượng tẩu nhắc nhở mọi người trong phòng, hơn mười đôi mắt đều phát sáng nhìn về phía Trần Dung.

Trần Dung bước nhanh tới, nàng đi đến trước mặt Trần gia Đại huynh, thi lễ, ngửa đầu gọi: “Đại huynh.” Gọi đến đây, mắt nàng ướt át, nghẹn giọng, Trần Dung nói với Trần gia Đại huynh dáng vẻ tiều tụy: “Đại huynh, là A Dung không tốt, hộ vệ do A Dung phái đến không chu toàn, khiến Đại huynh gặp họa.”

Giọng nói của nàng chua chát đau xót, nhìn Trần gia Đại huynh tiều tụy đáng thương, gầy gò không thành hình người, Trần Dung không khỏi cảm thấy hối hận: Nếu không phải mình bức bách Đại huynh, trước khi c.h.ế.t Đại huynh sẽ không phải chịu nỗi đau mất con. Không biết huynh ấy có thể sống qua tháng sau hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có điều Trần Dung không phải là người thích đắm chìm trong sự hối hận, lập tức nàng lại thầm nói: Không được, ta phải nói với Thất lang, bảo chàng tìm một danh y khám bệnh cho Đại huynh.

Trần gia Đại huynh vươn hai tay, hắn nâng Trần Dung dậy, nói với sự chua chát: “Không, không liên quan đến A Dung. Là vi huynh có mắt không tròng, không biết tiện phụ kia ác độc đến mức đó.”

Giọng nói của hắn tràn ngập đau đớn kịch liệt cùng hối hận, còn có ghê tởm chán ghét đến cực độ. Trần Dung mím môi liên tục gật đầu, nói: “Đại huynh, huynh phải cố chịu đựng.” Dừng một chút, nàng cẩn thận hỏi: “Ả ta, phụ nhân kia thế nào rồi?”

Nhắc tới thể tử đã bị bỏ này, cơ bắp trên mặt Trần gia Đại huynh giật giật, khuôn mặt gầy gò khắc khổ cũng trở nên tím tái, lời nghẹn ở trong lòng.

Mê Truyện Dịch

Trần Dung hoảng sợ, vội vàng nắm tay hắn nói: “Đại huynh, đại huynh.”

Trong tiếng kêu to liên tiếp của nàng, Trần gia Đại huynh rốt cục im lặng, hắn nói với giọng khàn khàn: “Ác phụ kia được một quý nhân che chở.” Hắn nói căm hận: “Ta không thể làm gì ả được.”