Người Vốn Phong Lưu

Chương 657: Người Vốn Phong Lưu



Trần Dung dẫn đoàn người đi đến hồ nước trong hoa viên, nàng nghiêng đầu, sau khi nói với Trần gia Đại huynh mấy câu, lại ra lệnh: “Đi gọi phụ nhân kia đến đây.”

“Vâng.”

Mê Truyện Dịch

Tỳ nữ kia lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát, bóng dáng sợ hãi gầy nhỏ của Trần Vi xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Dung.

Nhìn thấy là nàng ta, Bình ẩu kinh ngạc khẽ kêu một tiếng. Bà đang chuẩn bị hỏi Trần Dung, liếc mắt một cái nhìn thấy bóng hình như liễu rủ trong gió, lời định nói lại được nuốt xuống: Lúc này nhìn thấy nữ lang, không biết vì sao, lại khiến cho bà không dám tùy ý, ngả ngớn muốn nói gì thì nói như lúc trước nữa.

Trần Vi từ rất xa đã thấy Trần Dung, cũng thấy được phần đông gương mặt quen thuộc đứng ở phía sau nàng.

Cắn môi, bước chân Trần Vi vẫn không ngừng lại. Vừa rồi, nàng ta cũng muốn rời đi, nhưng nàng ta biết, mình không thể làm vậy, hiện tại Trần Dung đã không giống như xưa, bản thân không có tư cách tùy hứng.

Trong ánh mắt chăm chú của Trần Dung, Trần Vi đi đến trước mặt, nàng ta vừa mới nặn ra một nụ cười, khi đang muốn thân cận hàn huyền một câu, đối diện với ánh mắt của Trần Dung, nàng ta không tự giác thi lễ, khẽ kêu lên: “Bái kiến Quang Lộc đại phu.”

Một câu thốt ra miệng, Trần Vi lại cảm thấy hối hận: Không phải đã nghĩ ổn thỏa rồi sao? Sao vừa mở miệng đã khiến quan hệ giữa hai người trở thành xa lạ như thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung gật đầu, giọng nói mềm mại quyến rũ miễn cưỡng vang lên: “Đa lễ, ngồi đi.”

Đây là ngữ khí của kẻ bề trên. Trong lòng Trần Vi thầm giận, lại không làm sao hơn thua ở khí thế. Nàng ta đành phải đáp lời, lui ra phía sau hai bước ngồi trên tháp.

Trần Dung không ngồi xuống, nàng xoay người, mắt nhìn hồ nước, lẳng lặng hỏi: “Ngươi tìm ta?”

“Vâng.” Trần Vi lên tiếng, sau khi tự nhủ thầm trong lòng mấy câu, nàng ta ngẩng đầu nhìn Trần Dung, ý cười trong suốt gọi: “A Dung……” Vừa gọi đến đây, Trần Dung ngắt lời nàng ta: “Gọi ta là Quang Lộc đại phu.”

Trần Vi nghẹn lời, tươi cười cũng cứng đờ.

Thấy nàng ta dừng lại, Trần Dung quay đầu.

Nàng nhìn Trần Vi chăm chú, cười cười, nhẹ giọng hỏi: “Lần này ngươi đến là muốn hỏi ta chuyện về Nhiễm Mẫn sao?”

Trần Vi nghe vậy, vội vàng lắc đầu, nàng dồn dập đáp: “Không phải, không phải. Thất phu thô lỗ kia đã không còn liên quan đến ta. A Dung không biết, cha ta đáp ứng rồi, sẽ tìm cơ hội đoạn tuyệt quan hệ giữa ta và y.”