Người Vốn Phong Lưu

Chương 659: Người Vốn Phong Lưu



Nàng ta cứng họng nhìn Trần Dung, vẻ mặt không dám tin…… A Dung này, không phải không cần Nhiễm Mẫn sao? Vì sao nàng còn ca ngợi y?

Sau khi ngẩn ngơ, khóe mắt Trần Vi liếc thấy một người, tức thì, nàng ta cất cao giọng, ngữ khí kinh ngạc, không dám tin gọi to: “A, vì sao A Dung lại ca ngợi Thạch Mẫn như thế? Rõ ràng y chỉ là một thất phu thô lỗ, quý tộc trong thành Kiến Khang, không nói tới người khác, ngay cả Thất lang nhà muội, y muốn xách hài cũng không xứng.”

Trần Vi nói tới đây, Trần Dung đã quát một cách quyết đoán: “Câm miệng.”

Nàng ngẩng đầu, chán ghét nhìn Trần Vi, lạnh lùng nói: “Trần Vi, ngươi không được quên, thất phu thô lỗ Thạch Mẫn trong miệng ngươi kia từng là trượng phu mà ngươi thề sống thề c.h.ế.t đòi đi theo.” Sau khi khiến gương mặt Trần Vi trở nên ửng đỏ, Trần Dung thở dài một tiếng, từ từ nói: “Tất nhiên Thất lang là nam nhi tốt, nhưng Nhiễm Mẫn cũng là trượng phu thực thụ. Hai người đều khí khái, không có kiểu nói gì mà xách hài cũng không xứng.”

Trần Dung nói tới đây, mặt tối sầm lại, giọng điệu mệt mỏi: “A Vi, lúc trước ngươi thương y kính trọng y như thế, giờ phút này, cho dù ngươi quyết ý rời đi, cũng không nên mắng chửi y…… Ngươi yêu y mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong ánh mắt nhìn thẳng của Trần Dung, Trần Vi cúi đầu, nàng ta than thở: “Khi đó ta không hiểu chuyện thôi.”

Mê Truyện Dịch

Than thở đến đây, đột nhiên Trần Vi ngẩng đầu lên, nàng ta hét lớn với Trần Dung: “Lúc đó chẳng phải muội một lòng muốn gả cho y sao? Vì sao sau đó lại không cần y như thế? A Dung, Thạch Mẫn là người thô lỗ, ý chí sắt đá, ta chịu đựng y đủ rồi, không được sao?”

Nói xong, ánh mắt của nàng ta lấp lánh ánh lệ, vẻ mặt mang theo vài phần u oán chua xót, tay vò góc áo, Trần Vi cắn môi, ôi chao liên tiếp: “A Dung, ta, nay phụ huynh ta không có thế lực, A Kỳ, A Thiến các nàng lại thấy ta ngứa mắt, mỗi ngày đều quát mắng giễu cợt, ta đã không còn chỗ để đi nữa rồi. Muội, muội có thể…” Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Trần Dung, nàng ta phịch một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu không thôi, điềm đạm đáng yêu khóc lóc như hoa lê dưới mưa: “A Dung, xin muội thu lưu ta…… Cầu muội.” Vừa nói, nàng ta vừa dập đầu vang dội trước Trần Dung.

Khi ngẩng đầu, trán Trần Vi trở nên xanh tím, tóc tai tán loạn, bộ dạng đáng thương như thế rất xứng với đôi mắt to đẫm lệ, thật sự khiến người ta vô cùng thương tiếc.