Người Vốn Phong Lưu

Chương 672: Người Vốn Phong Lưu



Trong thời đại chú ý dung mạo cử chỉ, y phục màu đỏ kia của Trần Dung, tươi cười thản nhiên tươi tắn kia, làm cho tất cả mọi người không tự giác tin tưởng, nàng thật sự trong sạch.

Vốn Trần Dung là một đạo cô phong lưu, danh tiết của nàng cũng không phải là điều gì quá quan trọng…… Quan trọng chính là nàng đã rơi vào tay người Hồ. Nữ nhân đã ở chung trong nhóm người Hồ một thời gian, dù có xinh đẹp thế nào, thân phận cao quý ra sao, cũng đều đáng khinh như bùn đất. Mà nếu nàng thật sự ngủ với người Hồ, Vương Hoằng yêu thương một phụ nhân đáng khinh như bùn đất cũng trở nên buồn cười. Chỉ cần một chuyện này đã có thể làm cho chàng trở thành trò cười của xã hội thượng lưu.

Trần Dung bước ra đại điện.

Vừa ra cửa điện, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lộ ra một nụ cười, nàng được tỳ nữ nâng đỡ đi về phía xe ngựa của mình

Vừa mới đi ra vài bước, một tiếng gọi vang lên: “Trần thị A Dung.”

Trần Dung quay đầu.

Nàng đối diện với mỹ thiếu niên gọi là A Cánh kia. Đang muốn hỏi, mĩ thiếu niên đã ngẩng đầu, cười thần bí: “Ta gọi là Tô Cánh, nàng có nhớ không?”

Trần Dung nhíu mày, nàng nói: “Ta mỏi mệt, quân có việc thì để nói sau.” Dứt lời, nàng quay đầu. Khi bước lên xe ngựa, nàng cũng không liếc mắt coi trọng A Cánh kia một cái.

Xe ngựa của Trần Dung quay về chỗ cư ngụ của Vương Hoằng. Vừa mới bước vào sân, nàng nhìn thấy lang quân như người trong tranh đang nghiêng người dựa vào tháp kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mê Truyện Dịch

Trần Dung vừa thấy chàng, ánh mắt híp lại, tươi cười đầy mặt. Nàng vội vàng xuống xe ngựa, vội vàng chạy về phía chàng.

Chạy đến phía sau, Trần Dung vui mừng gọi: “Thất lang, Thất lang.” Nàng cười khanh khách, cố ngăn cảm giác đắc ý thấp giọng nói: “Ta thành công rồi, những người đó hẳn sẽ không chỉa miệng nói bậy ta nữa.”

Nàng nghiêng đầu, hai mắt cong thành một đường, chờ Vương Hoằng khen ngợi.

Vương Hoằng chậm rãi quay đầu.

Ánh mắt chàng trong suốt nhìn nàng, rót rượu đặt trước mặt nàng, Vương Hoằng cười, thấp giọng nói ôn nhu: “Tô Cánh thế nào?”

Tô Cánh?

Đầu tiên Trần Dung ngẩn ra, đảo mắt miệng nàng cong lên, nhịn cười nói: “Người đó ư, ta không thấy rõ, hắn……”

Nàng nói còn chưa xong, Vương Hoằng gật đầu, chàng tao nhã đặt chén rượu xuống, cười yếu ớt nói: “Vậy là tốt rồi…… Vừa rồi hắn bị người đánh hôn mê, tối hôm nay, hắn sẽ xuất hiện ở trên giường của Cửu công chúa.” Liếc nhìn Trần Dung, chàng liếc xéo, mang theo mị ý: “Ta nghe lời A Dung, mười người đều đưa cho Cửu công chúa thì nàng ta có lợi quá rồi. Bởi vậy, bốn kẻ có chí hướng một chút ta cho Cửu công chúa, sáu người khác thì ta đưa đến giường của Tạ thị A Bích. Uhm, tối hôm nay, hai người Vương Cổ cùng Tạ Bích hẳn là sẽ thảo luận ở trong khuê phong của Tạ Bích, nếu giữa bọn họ lại có thêm mấy người, cuộc vui sẽ rất thú vị.”