Dưới sự ép hỏi của hắn, Trần Dung ngây ngốc gật đầu.
Tạ Hạc Đình hừ mạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Với năng lực của tên tặc kia, ngay cả ngươi không nói, hắn cũng biết. Với tài trí của hắn sẽ có trăm ngàn loại biện pháp giải quyết việc này, nhưng hắn lại không cho ta mặt mũi như thế, thật đúng là không kiêng nể gì.”
Nói tới đây, hắn lấy ra một khối vải màu vàng từ trong tay áo ra, ném về phía Trần Dung, khi Trần Dung vừa vội vàng tiếp nhận, hắn lạnh lùng nói: “Ta đã xin bệ hạ ra thánh chỉ, nửa tháng sau, sẽ để Quang Lộc đại phu cùng Tô Cánh thành hôn.”
Trần Dung vừa mới tiếp nhận thánh chỉ, nghe thấy thế cảm thấy như long trời nổ đất. Nàng há miệng, vẫn không nhúc nhích trừng mắt nhìn Tạ Hạc Đình, không thể thốt nên lời.
Tạ Hạc Đình cũng không chờ nàng phản ứng lại, vung ống tay áo, thả người nhảy lên xe ngựa. Khi xe ngựa quay đầu, giọng nói lạnh như băng của hắn vang lên: “Nói cho Vương Hoằng kia, nếu hắn dám ám sát, ta sẽ xé bỏ mặt nạ giả mù sa mưa của hắn.”
Bỏ lại một câu này, Tạ Hạc Đình nghênh ngang rời đi.
Mê Truyện Dịch
Đến khi Tạ Hạc Đình đi thật xa, Trần Dung mới phản ứng lại. Nàng tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, hướng tới chiếc xe ngựa kia cất giọng căm hận mắng mỏ: “Tạ Hạc Đình, ngài coi Trần thị A Dung ta là người nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi nàng cho rằng hắn không nghe thấy, mà có nghe thấy thì cũng không trả lời thì giọng nói lạnh lùng của Tạ Hạc Đình lại truyền đến: “Vì nàng là nữ nhân của Vương Hoằng, hắn làm cho ta không thoải mái, ta sẽ khiến cho hắn không thoải mái.”
Trần Dung mở to mắt nhìn xe ngựa kia, nhất thời cũng không biết có nên đuổi theo, vung một roi đánh vào gương mặt lạnh băng kia hay không.
Trong lúc Trần Dung đang phẫn nộ, Vương Hoằng vẫn chưa trở về. Mà trên đường phố bên ngoài càng ngày càng náo nhiệt.
Nghe thấy từng đợt tiếng ồn ào, Trần Dung đợi mãi mà chưa thấy nhóm tỳ nữ trở về, rồi lại cảm thấy phiền chán không thôi đối với chuyện bị tứ hôn, liền cắn răng, thay đổi nam trang, đội đấu lạp, mang theo hai hộ vệ không ngồi xe ngựa mà đi thẳng ra bên ngoài.
Vừa bước trên đường phố, Trần Dung phát hiện hôm nay náo nhiệt hơn so với bình thường, thường thì xe ngựa chiếm đa số, hiện tại người đi đường như nước chảy. Nếu không phải nàng thông minh đi bộ xuất hành, ngồi xe ngựa sẽ không thể di chuyển nổi.
Đi một lúc, nàng nhìn thấy một hán tử thao thao bất tuyệt nói năng, nàng vội vàng tiến lên, thi lễ với người nọ, cất giọng khàn khàn hỏi: “Các hạ, đã xảy ra chuyện gì, sao lại náo nhiệt như thế?”