Người Vốn Phong Lưu

Chương 68: Người Vốn Phong Lưu



Dưới ánh nến, hai mắt Trần Dung đen láy, nàng nhìn Trần Vi, nói với vẻ khó hiểu: “Việc đón dâu đã có phụ mẫu an bài. Cũng là mệnh lệnh của phụ mẫu, làm sao Nhiễm tướng quân có thể không cần tỷ?”

Lời này vừa thốt ra, Trần Vi trở nên trầm mặc.

Chậm rãi, trên gương mặt của nàng ta lại lộ ra tươi cười.

Lúc này, Trần Thiến ở một bên không kiên nhẫn kêu lên: “Được rồi, đừng nói mấy lời thừa thãi này nữa.”

Nàng ta là đích nữ của hệ tộc ở thành Nam Dương, đứng hàng thứ hai, thân phận đều cao hơn so với các cô nương ngồi ở đây, nàng ta vừa mở miệng, Trần Dung và Trần Vi đều cúi đầu đáp: “Vâng.”

“A Dung, muội nói nhanh lên, vừa rồi ở Vương phủ muội đã nhìn thấy những ai?”

Trần Thiến mới nói đến đây, ngẩng đầu nhìn gương mặt thanh diễm quyến rũ của Trần Dung dưới ánh đèn đuốc, đột nhiên cất giọng, ngắt lời câu trả lời của Trần Dung: “Được rồi, việc này tạm thời không đề cập tới. Muội nói cho chúng ta biết, muội có gặp được Vương Thất lang không? Lúc gặp lại chàng muội có nói những gì không?”

Tiếng nói của Trần Thiến vừa dứt, bảy tám khuôn mặt nhỏ nhắn đều quay sang, hứng thú nhìn Trần Dung chăm chú, chỉ chờ nàng trả lời.

Nhìn mấy đôi mắt khẩn trương, Trần Dung khẽ hé miệng, nàng rất muốn nói cho các nàng ta biết, Vương Thất lang không hề trách cứ nàng phỉ nhổ nàng, ngược lại, chàng còn ôn nhu an ủi nàng.

Nhưng không thể nói như thế, xử lý không tốt, về sau ngày lại càng không dễ sống.

Nàng rủ mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một chút thần sắc mỏi mệt.

Trần Dung có biểu tình như vậy thật sự khiến chúng nữ rất vui vẻ. Trần Thiến khanh khách cười nói: “Ta đã nói rồi mà. Người có thân phận như muội thổ lộ ở trước mặt mọi người, còn nói thẳng muốn làm chính thê của chàng. Đối với Vương Thất cao quý vô song mà nói chính là sự vũ nhục. Đừng nói là muội, ngay cả ta cũng không xứng làm chính thê của chàng đâu.”

Trần Vi cũng dường như rất vui vẻ, nàng ta che miệng, hai mắt cười híp thành một đường.

Ngay khi chúng nữ cười rất vui vẻ, khóe môi Trần Dung cũng khẽ nhướn lên, lộ ra một nụ cười trộm cực kỳ ẩn mật, dường như sung sướng dường như thỏa mãn.

Biểu tình này khiến Trần Vi và chúng nữ nhìn thấy đều ngẩn ra, ngay lúc các nàng nhìn chằm chằm đánh giá Trần Dung cẩn thận, Trần Dung đứng lên, nàng thi lễ, mệt mỏi nói: “Các tỷ tỷ, ta thật sự mệt mỏi.”

“Hừ, ai thèm ngồi mãi ở chỗ này của muội?”

Trần Thiến vung tay áo, mang theo chúng nữ xoay người rời đi.

Nhìn nhóm nữ lang càng đi càng xa, Bình ẩu tiến đến, thấp giọng nói: “Ai, nữ lang sinh ra không bao lâu thì luôn chơi đùa với đám nam hài, trong phủ lại chỉ có một nữ lang như người, ngay cả kinh nghiệm ở chung với nữ hài tử cũng không có. Vừa rồi, người nên chờ các nàng phiền chán, các nàng muốn cáo từ thì phải nhiệt tình giữ lại, như vậy mới hợp với đạo lý tỷ muội ở chung mà.”

Trần Dung chỉ cười, nàng thấp giọng nói: “Ẩu, chuẩn bị nước nóng đi, ta muốn tắm rửa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vâng.”

Ngày hôm sau đảo mắt đã tới.

Giữa trưa, giọng nói của Trần Vi từ ngoài cửa truyền đến: “A Dung có ở đây không?”

Không đợi Trần Dung đứng lên, nàng ta đã đẩy cửa mà vào. Đứng từ rất xa, Trần Vi thi lễ, nhẹ giọng nói: “A Dung, việc ngày ấy là tỷ sai lầm rồi, muội đừng trách ta.”

Trần Dung vạn vạn lần thật không ngờ nàng ta đến để xin lỗi, không khỏi ngẩn ra, đảo mắt nàng cũng thi lễ, nói: “Tỷ là tỷ tỷ của ta, muốn giáo huấn ta cũng được, sao ta có thể trách tỷ?”

Mê Truyện Dịch

Trần Vi nghe vậy, mím môi cười.

Nàng ta đến gần, kéo cánh tay Trần Dung, cười nói: “Hôm nay ánh nắng rất ấm áp, A Dung, chúng ta đi chơi đi.”

“Vâng.”

Hai nàng đi song song vài bước, Trần Vi thấp giọng nói: “Hai đêm nay, ta vẫn không được ngủ ngon.”

Nàng ta quay đầu, nhìn về phía Trần Dung đang kinh ngạc, nói: “Muội tử, mặt của muội còn đau không?”

Đúng là ôn nhu như thế.

Trần Dung kinh ngạc nhìn về phía nàng ta, lắc đầu, nói với vẻ cảm động: “Không, đã hết đau rồi, tỷ tỷ, tỷ không cần để ý đâu.”

Trần Vi khẽ đáp lời, lông mi dài rung rung, có chút thất thần.

Trần Dung thấy thế, vội vàng thân thiết hỏi: “Sao vậy?”

Trần Vi lắc đầu, một lát sau, miệng nàng ta bất giác cong lên, khẽ cười một tiếng, chớp mắt vài cái với Trần Dung, cười hì hì nói: “Đúng rồi, yến tiệc tối hôm qua, khi muội và Vương Thất lang gặp mặt, chàng đã nói cái gì?”

Trần Vi mỉm cười tự nhiên, ngữ khí cũng chuyển đổi rất thông thuận, nhưng đã sống hai kiếp, Trần Dung khá hiểu biết về nàng ta. Lúc này, tim nàng đập trật nhịp một cái, buông rủ hai mắt, nàng ngại ngùng cười cười, nhẹ giọng nói: “Không có gì.”

“Sao lại không có gì?”

Ngữ khí của Trần Vi có chút gấp gáp, nàng ta bĩu môi, nói với giọng cả giận: “A Dung không muốn kể với tỷ tỷ sao?”

Trần Dung nghe nói như thế, suy nghĩ lướt qua, nàng cúi đầu, than thở sau một lúc lâu, rồi nói: “Chàng, chàng không trách ta.”