Người Vốn Phong Lưu

Chương 688: Người Vốn Phong Lưu



Tỳ nữ kia bị cậu kéo theo, cổ bị bóp chặt, gương mặt trở nên đỏ bừng, chỉ biết giãy giụa tay chân, làm sao còn có thể trả lời?

Đúng lúc này, vài tỳ nữ cùng hộ vệ ùa ra, đồng thời nhìn về phía sau Tôn Diễn, vừa hành lễ vừa gọi: “Lang quân.”

Lang quân? Vương Hoằng đã trở lại?

Tôn Diễn quay phắt đầu lại.

Vừa quay đầu, một cơn gió lướt qua bên người cậu, trong nháy mắt, bóng dáng áo trắng đã chạy qua bậc thang, bước vào trong phòng.

Nhìn thấy Vương Hoằng đi vào, Tôn Diễn vội vàng bỏ tỳ nữ đáng thương kia ra, đuổi theo ngay.

Hai người chạy vào, mang theo gió ùa vào trong phòng, tức thì, bức rèm che khẽ rung động, sa màn tung bay, khói trên lư hương lượn lờ thanh u cũng lay động không thôi.

Tôn Diễn bước vội tới bên tháp, cậu vừa vươn tay vén sa màn, liếc mắt một cái nhìn thấy Vương Hoằng, tay cứng đờ lại.

Mặt Vương Hoằng trắng bệch, sắc mặt này cộng thêm hai mắt sâu thẳm trong căn phòng u ám lại khiến cho cậu cảm thấy kinh hãi.

Trong lúc Tôn Diễn mở to mắt, Vương Hoằng đi tới bên cạnh cậu. Vương Hoằng không nhìn về phía cậu, chàng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tháp kia, vươn kéo kéo sa màn, tay đang không ngừng run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mê Truyện Dịch

Tay chàng run rẩy, đã cầm được tấm sa màn kia nhưng không có cách nào dùng lực để kéo nó ra. Tôn Diễn thấy thế, duỗi tay ra giúp chàng.

Hai người đồng thời cúi đầu, nhìn về phía tháp.

Trên tháp, dưới ánh đèn, mặt Trần Dung như giấy vàng. Nàng ngủ ở nơi đó, hai mắt nhắm nghiền, môi mím lại, một tay buông lỏng, tay còn lại thì nắm chặt góc chăn.

Đèn đuốc cùng ánh nến chiếu trên mặt nàng, dưới ánh sáng màu vàng ấm áp, cũng không biết vì sao, lại càng khiến nàng có thêm vẻ yên tĩnh khiến người ta kinh hãi.

Dần dần, Vương Hoằng yếu đuối dựa vào tháp.

Chàng run run vươn tay, mất rất nhiều sức lực, bàn tay kia mới đưa tới trước mặt Trần Dung. Vừa muốn chạm vào, tay chàng rụt lại, một hồi lâu, tay kia mới v**t v* gương mặt Trần Dung.

Ngón tay thon dài trắng trẻo của chàng ôn nhu, thật cẩn thận lướt qua làn môi tái nhợt của nàng.

Tôn Diễn cũng vươn tay, cậu sờ về phía mạch đập của Trần Dung. Sờ một lúc, sắc mặt cậu xanh mét chuyển sang Vương Hoằng, tiếng quát mang theo áp lực, nghẹn ngào: “Ngươi bảo vệ muội ấy thế nào vậy? Vương Hoằng, sao ngay cả một nữ nhân mà ngươi cũng không bảo vệ được? Hả?”

Khi cậu gầm rú, nước miếng văng vào mặt Vương Hoằng, nhưng dường như chàng không hề nghe thấy, chỉ cẩn thận v**t v* môi Trần Dung, vuốt cái mũi cao thẳng của nàng.