Người Vốn Phong Lưu

Chương 690: Người Vốn Phong Lưu



Tôn Diễn nhìn chàng, thấy chàng tao nhã mà thong thả xoa ngực, mới giật mình tỉnh lại, hừ mạnh một tiếng, Tôn Diễn cười lạnh: “Đau lòng thì đau lòng, cần gì phải chịu đựng?” Tiếng nói vừa dứt, cậu quay đầu, dùng tay áo che mặt, chặn lại nước mắt.

Vương Hoằng không đáp, không để ý, chàng không hề chớp mắt nhìn ngắm gương mặt bình yên của Trần Dung. Chậm rãi, chàng đứng lên.

Lúc này, Tôn Diễn nhớ lại, cậu trầm giọng hỏi: “Đại phu nói như thế nào?” Tuy rằng cậu đã bắt mạch cho nàng, nhưng không biết được tình trạng cụ thể, bởi vậy vẫn phải hỏi đại phu.

Không ai trả lời Tôn Diễn.

Mà Vương Hoằng chậm rãi đứng lên, nghiêng người về phía trước, từ từ xốc chăn lên, ánh mắt liếc về phía miệng vết thương đã được băng bó của nàng.

Nhìn vết thương kia, tay chàng ôn nhu tách bàn tay Trần Dung đang nắm chặt góc chăn.

Trần Dung nắm rất chặt, mãi mà chàng không thể tách ra được. Vương Hoằng cúi đầu, ôn nhu hôn lên môi nàng, sau khi khiến làn môi tái nhợt của nàng có chút huyết sắc, chàng khe khẽ gọi với giọng yêu thương: “Khanh khanh, buông tay ra…… Để phu chủ ôm nàng một cái.”

Giọng nói của chàng rất nhẹ, rất ôn nhu, tựa như nỉ non, tựa như gió xuân.

Quả nhiên, tay Trần Dung lỏng ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương Hoằng nhẹ nhàng ủ tay nàng trong lòng bàn tay mình, sau đó, chàng bế nàng lên.

Tôn Diễn cầm cánh tay chàng, trầm giọng quát: “Vương Thất ngươi điên rồi sao? Nàng bị thương nặng như thế, đâu thể di chuyển được?”

Vương Hoằng vô tình bỏ tay cậu ra, kiên trì bế Trần Dung lên.

Nhìn thấy chàng xoay người bước đi, Tôn Diễn vẫn không rõ tình huống đang xảy ra mà phẫn nộ, cậu gầm nhẹ: “Có người nào có thể đi ra nói cho ta biết rốt cuộc A Dung làm sao không?”

Mê Truyện Dịch

Đồng thời với lúc Tôn Diễn gầm rú, giọng nói ôn nhu như gió xuân của Vương Hoằng truyền đến: “Tình huống như thế nào?”

Hắc y nhân đi ra, cúi đầu đáp: “Cửu công chúa đã chết, Thái Hậu tức giận, một mực muốn g.i.ế.c Quang Lộc đại phu, còn muốn g.i.ế.c hết thân nhân của ngài ấy. Nhưng mà sau khi biết được Quang Lộc đại phu trúng kịch độc thì đã được bệ hạ khuyên nhủ.”

Vương Hoằng cúi đầu, tóc chàng rủ xuống, nhẹ nhàng phất qua mặt Trần Dung. Nhìn nàng, chàng yêu thương nhẹ nhàng cắn chóp mũi nàng, chàng lại hỏi: “Sao Tạ Hạc Đình lại có mặt ở đó?”

Hắc y nhân đáp: “Tạ Hạc Đình đi theo mọi người tới xem náo nhiệt. Người bệ hạ phái tới bắt Quang Lộc đại phu đã được hắn khuyên giải nên rời đi rồi.”