Nguyên chân nhân mở to mắt nhìn Vương Hoằng vái chào thật sâu, một hồi lâu mới nhíu mày nói: “Những người đó không phải nói láo, nói Vương Hoằng ngươi không thích cầu người sao? Hôm nay tại sao lại cung cung kính kính đến mức này?”
Vương Hoằng cúi đầu nói: “Nếu người bị thương là Hoằng, mặc dù c.h.ế.t cũng đành thôi. Nhưng mà người bị thương là phụ nhân này, nàng đối với ta tình thâm nghĩa trọng, Hoằng thật không đành lòng.”
Nguyên chân nhân hừ mạnh một tiếng, lão lại cất giọng mắng mỏ: “Tiểu tặc không biết trước sau.”
Mắng thì mắng, nhưng lão vẫn ngồi xuống bên tháp, Nguyên chân nhân thở phì phì mắng: “Trượng phụ thực thụ ư? Phi, thế gian có trượng phu thực thụ si mê nữ sắc như vậy sao?”
Vương Hoằng cười khổ.
Nguyên chân nhân thấy chàng không đáp, lại trừng mắt nhìn chàng một cái, tay đặt lên mạch của Trần Dung.
Tay lão vừa đặt lên mạch Trần Dung, Vương Hoằng vẫn không nhúc nhích, không hề chớp mắt nhìn Nguyên chân nhân.
Lúc này, Nguyên chân nhân lại bắt mạch tay kia cho Trần Dung.
Sau khi bắt mạch ở hai tay, Nguyên chân nhân đứng lên, lão lại vén chăn đang đắp trên người nàng, bắt mạch ở cổ chân của nàng.
Quá trình cũng không dài, trước sau chỉ mất một khắc, nhưng Vương Hoằng vẫn mỉm cười, tư thái ung dung tao nhã, nhưng xiêm y trước n.g.ự.c chàng đã ướt đẫm mồ hôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mê Truyện Dịch
Một hồi lâu, Nguyên chân nhân đắp chăn lại cho Trần Dung.
Lão quay đầu nhìn Vương Hoằng, nhíu mày nói: “Không phải Cửu công chúa đã dùng tới ‘Kéo dài vô hưu’ sao? Tại sao không thấy có chất độc trong cơ thể?”
Vương Hoằng cung kính đáp: “Chưa từng bị hạ độc, đoản đao mà Cửu công chúa dùng để ám sát nàng, trên đường đi Hoằng đã phái người trộm đổi rồi.”
Lời này vừa thốt ra, Nguyên chân nhân mở to mắt, lão nhíu chặt mày: “Ngươi đã biết Cửu công chúa muốn ám sát nữ nhân của ngươi, tại sao lại không ngăn cản?”
Vương Hoằng mỉm cười không nói.
Nguyên chân nhân hừ mạnh một tiếng, chán ghét cao giọng: “Nhất định là tên tiểu tặc nhà ngươi lại đang có âm mưu gì đây. Trách không được chính ngươi cũng nói bản thân là người âm mưu quỷ kế. Tiểu tặc không phải là người tốt.”
Vương Hoằng ngẩng đầu mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Chân nhân sai rồi. Người tốt chưa bao giờ được chọn làm người thừa kế của gia tộc Vương thị.”
Nguyên chân nhân nhíu mày ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu, thở dài: “Ngươi đúng là kẻ có tâm kiêu hùng. Ngay cả phụ nhân hoài thai hài tử của ngươi cũng nỡ xuống tay.”
Lão vừa nói ra lời này, thân hình thẳng tắp của Vương Hoằng khẽ lung lay, chàng chậm rãi cúi đầu, nhìn Trần Dung chăm chú, giọng nói của Vương Hoằng nghèn nghẹn: “Là Hoằng dự liệu sai rồi…… Cho đến giờ phút này, mới biết tim lại đau đớn đến vậy.” Nếu hòn đá dùng thêm sức b.ắ.n đi một chút, không, căn bản chàng đã sai rồi, chàng phải tìm cách khác.