Nhìn chàng, môi nàng mấp máy, một hồi lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Ta, sao ta lại còn sống? Ta còn sống sẽ liên lụy tới chàng?”
Vẫn không quan tâm đến bản thân, chỉ lo lắng cho an nguy của chàng.
Vương Hoằng nhắm hai mắt lại.
Chàng thận trọng nâng bàn tay nhỏ bé của nàng lên, cúi đầu, hôn lên mu bàn tay nàng, giọng nói khàn khàn giống như âm mũi: “Ta không sao.” Dừng một chút, chàng khẽ gọi: “A Dung.”
Chàng ngước đôi mắt có chút ửng hồng nghiêm túc nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta thà rằng bị nàng liên lụy, cũng muốn nàng còn sống.”
Sao Trần Dung có thể nghĩ đến có một ngày Vương Hoằng sẽ nói với mình lời tình tứ như thế?
Mê Truyện Dịch
Nàng mở to mắt, làn môi tái nhợt khẽ cong lên, tươi cười rạng rỡ. Chỉ nói mấy câu đã khiến nàng cảm thấy rất mỏi mệt. Trần Dung nghiêng đầu ngả vào gối ngọc, ngón tay bám chặt vào tay chàng. Một hồi lâu, nàng nhẹ nhàng đáp: “Uh.”
Nàng không nói gì cả, chỉ đáp nhẹ một tiếng với vẻ hạnh phúc.
Vương Hoằng rủ mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chàng đặt mu bàn tay nàng lên môi mình, giọng nói thấp mà triền miên: “A Dung, về sau ta sẽ không để nàng bị thương nữa.”
Những lời tâm tình ôn nhu khác hẳn với ngày thường của Vương Hoằng khiến Trần Dung chấn đắc nói không ra lời, nàng chỉ chớp mắt với vẻ nghi hoặc. Một hồi lâu, nàng thầm nghĩ: Có câu nói đại nạn không c.h.ế.t tất có hạnh phúc tới cuối đời, xem ra ông trời không bỏ mặc ta.
Nàng không nói nên lời, chỉ mềm mại đáp: “Uh.”
Chàng tách từng ngón tay của nàng ra, thương tiếc ngậm ngón tay thon dài trắng nõn bên môi, ánh mắt Vương Hoằng nhìn Trần Dung hơi ửng hồng, lóe tinh quang biểu lộ mị sắc. Bất tri bất giác, Trần Dung nhìn ngắm đến ngây ngốc: Đây chính là lang quân của nàng, lang quân của nàng thật sự tuấn tú vô song.
Đôi môi hồng nhuận của Vương Hoằng ngậm ngón út của nàng, chàng nói với giọng hàm hồ: “A Dung, nàng phải yêu ta vĩnh viễn như thế, bất luận chuyện gì, bất luận khi nào, nàng đều phải yêu ta vĩnh viễn.” Giọng của chàng còn mang theo giọng mũi, nam nhân tuấn dật thanh hoa này dùng đôi mắt trong suốt lóe tinh quang, ôn nhu như nước nhìn nàng, tóc dài phơ phất, cao quý như thần tiên, lại nói ra lời trẻ con chấp nhất như thế.
Hai mắt Trần Dung híp lại, tuy nói chuyện hơi nhiều khiến nàng cảm thấy có chút choáng váng nhưng nàng vẫn vui sướng, buồn cười đáp: “Uh.”
“Nàng thề đi.”
Vương Hoằng chấp nhất quá mức. Chàng nhìn thẳng hai mắt nàng chăm chú, trông mong chờ nàng mở miệng.